Friday, September 25, 2009

Sao trời trong xanh là thế...?

Trời xanh có là gì lạ đâu, nếu lòng người chẳng xao động thế?

Cuối tuần trên những con đường tràn nắng, mây trắng xốp từng lớp từng lớp trên nền trời thăm thẳm xanh. Đã bao lần trên những con đường tôi ngửa đầu lên để chìm mình trong màu xanh hun hút ấy. Chưa bao giờ thôi cuồng lên. Màu da trời có bao sắc độ. Ở khoảng trời này nhứng đám mây trắng toát tỏa ra như sương, từ lớp mây dầy mịn nhẹ loang ra những dải trắng mềm , chầm chậm trôi như những dòng sông, mà lớp nền, màu da trời đã tựa như nếu ta nhìn mãi đến ngợp hồn trong ấy, nó sẽ biến thành màu cobalt, màu cobalt của những nỗi buồn lắng sâu, vời vợi và cao ngạo, da diết và lặng lẽ. Mảng trời màu cobalt khiến lòng người bối rối. Không giống màu cobalt nhuốm hồng buồn mênh mang của hoàng hôn, không giống màu cobalt sẫm dần sang màu đêm khi trời sập tối, khi trăng lên lờ mờ sau những hàng cây, màu xanh cobalt đậm đặc giữa buổi trưa mùa thu giữa một vùng trời mênh mông núi đèo khiến tôi có cảm giác bị hút thẳng vào nó, và lẫn lộn giữa những những dòng cảm xúc trái ngược, cả vui lẫn buồn, đôi khi nghèn nghẹn vì điều gì không hiểu.
Một đoạn đường khác, màu trời dịu dàng hơn, nhẹ nhàng và trong sáng. Màu xanh gợi cảm giác yên bình. Màu xanh làm những viền núi nổi bật mạnh mẽ và khoáng đạt. Có lúc màu xanh ấy lan rộng đến độ ta tưởng như đó là một đại dương, không một vệt mây, không một chút trắng, tất cả đều xanh, vì thế mà thi thoảng ta thấy sự trong trẻo dịu dàng quá đỗi cũng trở thành gay gắt. Màu xanh hút mắt và gọi niềm phấn khích ào ào réo lên.
Trời xanh như thế, chỉ là một khoảng màu và ánh sáng bất tận, mà cứ ngợp mắt dõi theo, và rồi nếu những đám mây vần vũ bay qua, lại thoáng tưởng như mình bồng bềnh trôi ngay theo được. Nhất là khi đứng nơi lưng đèo, không gian trước mắt mở ra vô cùng, những khối mây cuồn cuộn đậu trên những dãy núi dài, và chân trời phẳng lặng một màu xanh hút dần đến điểm trắng chói lòa phía xa, cảm giác thật khó tả. Ôi bầu trời mùa thu ngày nắng là như thế, làm những con đường phiêu du lộng lẫy biết bao nhiêu. Và để biết ta còn yêu đời này đến nhường nào.

1 comment:

HaiLe said...

^^ mình thích những bài viết của bạn