Monday, December 7, 2009

Những con đường thường có mùi nhung nhớ

Khi đã đi xa ra khỏi cuộc sống thường ngày một khoảng nhất định, trời sẽ xanh theo kiểu riêng của nó, tất cả trải ra như một tấm lưng trần, những thứ nhàu nhĩ trong đầu rơi rụng dần sau mỗi km đường,còn những ngọn gió len vào tóc thì có mùi nhung nhớ.

Nắng tràn ngập trên các đỉnh đồi, giữa những vườn mận bạc gốc và trên những cánh hoa dã quỳ hoang dại đang tàn lụi lẫn rực nở. Mộc Châu mùa đông lúc nào cũng hanh vàng. Nắng chói và khô. Dưới những thung lũng, trên những sườn núi, từng trạt hoa tím ken nhau dưới nắng, mềm mại lẫn xác xơ, những ngọn lau trắng vẫy mình trong gió, những bụi cà dại lăn lóc bên đường, và những con đường đât nối liền những sợi chỉ vàng vắt ngang đồi, luồn lách sau những hàng cây xương xương cành trắng. Mọi thứ đều ám màu nâu bạc của mùa đông.

Mộc Châu giống như cửa ngõ trên đường 6, để bước vào Tây Bắc hoang sơ, nơi những bài ca màu đỏ sẽ ngân dài trên những dãy núi nâu áo vá, dã quỳ và trạng nguyên lẫn trong những bản làng xa xôi đến tận cùng những chân trời ngăn ngắt xanh.

Ở Mộc Châu, kỉ niệm đan lẫn, các mảnh kí ức xen chồng lên nhau, đôi khi gần gũi thân thương, đôi khi cồn cào đến khó chịu. Có những khoảnh khắc vụt qua. Có những mùi nhung nhớ nao nao. Mùi cafe lẫn mùi cỏ dại, mùi cafe lẫn mùi hoàng hôn và mắt trong, và cô đơn. Mùi chè, mùi hoa dại ngai ngái, mùi gió Hua Tạt. Mùi nắng rất ấm trong vườn mận, mùi người. Mùi sương, mưa và đêm.


Gió từ khắp các nẻo đường Tây Bắc tràn về, làm tôi nhớ, và tôi biết thời gian đã cho mình những câu trả lời thế nào.


Bây giờ, đi hết một vòng, Mộc Châu lại có mùi của tình yêu.

Thursday, November 12, 2009

Winter comes

Winter comes, windy night roars.


Những cơn gió gào thét
làm đêm rối mịt mùng
làm tôi tan tành lý trí
trượt theo từng giây cảm xúc
trượt theo tiếng những khung cửa lồng lộn
và cát bay đau rát tầm nhìn.

Lạnh.

Mùa đông đến,
Những cơn gió đêm gầm gừ
Từ sâu thẳm tiếng nức nở và tiếng cười hòa làm một
giữa chơi vơi và đói khát cồn cào
hoang mang đi tìm gió
lao vào bão
để hủy hoại hay điều gì không hiểu.

Không ngăn được sự điên rồ bột phát
đầu đông.

Monday, November 9, 2009

Ô Quy Hồ

Có những người mê đường, mê vác ba lô rong ruổi theo những dải núi xanh. Họ thi thoảng gọi vui những con đường là Người tình, cái bóng hồng cứ khiến họ cứ phải xếp hết những bà vợ già của mình nơi thành thị ồn ào khói bụi, chìm đắm vào thế giới của riêng mình trong vòng tay thiết tha không ghen tuông, không đòi hỏi, không sầu muộn, chỉ có những nhớ nhung với gió ngàn và mây núi nghiêng trời.

Nếu như vậy ắt hẳn Ô Quy Hồ cũng là người tình của tôi, người tình quen thuộc nhất giữa những người đẹp rạo rực mời gọi trong tâm trí mỗi khi chán chường. Hôm rồi tôi đã lại đi thăm nàng, lần thứ 5 trong năm nay, cả vì vô tình lẫn hữu ý mà nàng được ưu ái thế.

Sao nhỉ. Lần này nàng nõn mình dưới nắng. Nắng tràn trề , vàng rực và chói sáng. Nàng chẳng e ấp một chút nào. Không có những dải mây lững thững, không có những mảng sẫm nhạt luân chuyển dưới những tầng mây đầy vơi khác nhau, càng không có sương giăng, càng không có những đỉnh núi xanh thẫm ướt át. Ô Quy Hồ chìm trong khối nắng khổng lồ gay gắt, sáng lòa. Trời xanh ngăn ngắt nao lòng. Không phải lần đầu đến đây khi trời nắng như thế. Nhưng ít khi thấy những mảng núi xa xăm đến vậy, thấy màu của lưng đèo phai về đơn sắc thế mà những con đường lại óng ả hiện lên rõ đến từng viền đường, nổi rõ bần bật như căng một nét chì sắc gọn.

Rõ ràng là Ô Quy Hồ lúc nào cũng khiến tôi bất ngờ, vì một điều gì đấy.

Đường vẫn đang làm. Cái điểm dừng yêu thích nhất mà vẫn thường dừng lại thật lâu để nằm ườn ra nghe nhạc , trên những đám cỏ lưa thưa, giờ chỉ là những hàng gạch đá. Từ lần đi trước, đã biết như vậy, mà đến lần này quay lại, vẫn cứ cảm thấy có gì hụt hẫng.

Trời đã ngả sang đông, tháng 11 phủ lên thân núi những mảng vàng nâu cháy nắng. Dưới nắng chiều , ngàn lau và lá khô phất lên bài ca mùa đông. Qua những khoảng bóng núi che phủ, gió lùa lạnh run, phía trước lau trắng và lá nâu cùng vẫy, cùng lấp lánh nắng, tạo ra một cảm giác kì lạ. Mùa đông khô hanh đã đến đây rồi, và phơi ra bao nhiêu nỗi nhớ, cũng khô giòn như thế.

Sunday, November 1, 2009

Gửi gió cho mây ngàn bay

Với bao tà áo xanh đây mùa thu
Hoa lá tàn, hàng cây đứng hững hờ
Lá vàng từng cánh rơi từng cánh
Rơi xuống âm thầm trên đất xưa

Gửi gió cho mây ngàn bay
Gửi bướm muôn màu về hoa
Gửi thêm ánh trăng màu xanh lá thư
Về đây với thu trần gian

Gửi gió cho mây ngàn bay
Gửi phím tơ đồng tìm duyên
Gửi thêm lá thư màu xanh ái ân
Về đôi mắt như hồ thu

Thấy hối tiếc nhiều
Thuyền đã sang bờ
Đường về không lối
Giòng đời trôi đã về chiều
Mà lòng mến còn nhiều
Đập gương xưa tìm bóng
Nhưng thôi tiếc mà chi
Chim rồi bay, anh rồi đi
Đường trần quên lối cũ
Người đời xa cách mãi
Tình trần khôn hàn gắn thương lòng

Gửi gió cho mây ngàn bay
Gửi bướm đa tình về hoa
Gửi thêm ánh trăng màu xanh lá thư
Về đây với thu trần gian.

-------------------------------------------------
Tuyệt phẩm này, dù có nghe bao nhiêu lần, lòng vẫn rưng rưng như lá cuối thu.
Lệ Thu hát cũng hay, Ánh Tuyết hát cũng hay, Khánh Ly hát cũng hay, mỗi người mỗi vẻ, như chiều tàn thu, gió xao xác, mây ngả màu êm, lòng lơ lửng tận phương trời nao.

Cuối thu, đất trời chuyển giao mùa, hồn bâng khuâng mãi như đợi như chờ, chẳng đủ thảnh thơi tự vuốt những nỗi buồn vui nhẹ như một cánh hoa rơi, chẳng đủ nồng nàn như hương hoa sữa vẫn sực lên mỗi góc đường, mùi hương giục giã khát khao một cái ôm chặt, nhưng cũng đủ giữ màu hoàng hôn dìu dịu ấm lòng yêu.
Yêu... nhẹ nhàng yêu, yêu đời yêu người giản dị bình yên, từ cốc bia bạn đang uống, từ chuyện sex đang cười, từ ánh đàn lao xao ngang phố, từ bánh đa giòn, từ bầu trời ngả tím, từ mảnh trăng non, đến những đôi tình nhân hờn dỗi nhau dưới những góc đèn vàng.

Hà Nội yêu," về đây với thu trần gian."

Thursday, October 29, 2009

Yên

Đêm nay
bình yên
và tất cả gió sương tan êm như một giấc mơ.

Trong mùi hương
nồng nàn đêm
có những tiếng cười chìm trong quên lãng
trách sao những ánh mắt quá phai.

Mùa sang
len hơi gió
lành lạnh sau một làn tóc mai
giữ một chút ấm cho mùa đông giá
ủ nhớ ủ thương...


Hình như một mùa trăng nữa sắp đầy.

Tuesday, October 20, 2009

Thuyền đêm

Đêm nghe gió sông Hồng thổi
Mùa mới mơn man thầm gọi
Con thuyền lặng im
Loang loáng đèn khuya Hà Nội
Đã xa xa rất xa những tiếng cười diệu vợi
Giữa dòng trôi vỡ mảnh trăng già.

Thương
Là thương em
Là thương đêm
Là thương mắt sương hiền dịu

Là thương trăng
Là thương mây
Là thương môi tan mùa hạ
Thương thu sớm tàn phai quá
Con thuyền đơn còn lạnh mái chèo.

Đêm nay
Mùa đông có về thêm lần nữa
Thương thêm một lần yêu.

Saturday, October 3, 2009

Trăng đỏ

Những ánh đèn thắp lên màu đêm lơ lửng
Giữa những mái nhà lô xô thẫm bóng
Ngước nhìn lên...

Mảnh trăng màu đỏ hiền hòa
Giữ đầy lửa dịu dàng như mắt ai thầm nhớ
Màu vàng ngơ ngác
Còn vương vấn mùa tháng giêng nào.
Mặt trời đêm...
Thả tung những tàn lửa
Bay vào hư không.

Màu đỏ nhạt phai.

Có còn nữa đâu mảnh trăng tháng giêng vàng đượm hôm nào.
Có còn nữa đâu...

Phai xuân hồng, và thu cũng đã qua.
Thèm ôm ngọn gió cuối đông se sắt
Xòe những ngón tay trong suốt
Thả bay hết những tàn lửa xưa.

Bay
hết
đi.

Chỉ còn
một ánh mắt trong veo
lặng lẽ giữa dòng trăng.

Thursday, October 1, 2009

Chuyện rượu

Nhân lúc thấy cô em viết note về uống rượu, mình cũng góp chuyện tí ti.
Cô em bảo: "Không muốn làm đứa con gái quá mạnh mẽ, mà mạnh mẽ đã không uống rượu."
Câu này mình ủng hộ vế đầu, phản đối vế sau.
Cái gì quá cũng không tốt, con gái quá mạnh mẽ thực ra cũng khổ, con người ta bản chất sinh ra muốn nương tựa vào nhau, dù là tính cách mạnh mẽ hay hòan cảnh buộc phải mạnh mẽ thì khi cái sự mạnh mẽ nó trở thành cái gì cần "cố gắng" đến mức "quá" đi, âu cũng là chuyện chẳng vui gì. Còn về rượu, nhiều người yếu đuối mượn rượu tiêu sầu, đúng, nhưng không phải tất cả. Ta đừng quy tất cả về một mối.

Hai hôm nay mưa gió, trời se lạnh giăng sầu, hơi hơi thèm một chút rượu, để biêng biêng bên bạn thân mà ngắm mưa bay phố, và nhớ đến những ly rượu đã từng làm mình cảm động quá.

Hồi trước có uống nhiều hơn bây giờ, cứ theo kiểu hội hè, cả nhóm đông cùng uống, bia cũng như rượu, thoải mái, ồn ào. Cũng có thể coi như mình tửu lượng khá hơn một số bạn gái, nên uống cũng tạm ổn, chẳng kém phân ai, quen như thế từ dạo nhỏ dại, cũng như phần đông mọi người lấy chuyện đó làm hay hớm lắm. Mà thực ra thì cũng có cái hay, vì anh em bạn bè với nhau rất thoải mái, khi cùng cụng ly ào ào, chuyện gì cũng dễ nói, dễ "bốc", vui vẻ, nhiệt tình. Nhưng càng lớn càng thích thâm trầm, những câu chuyện muốn đi vào chiều sâu, nên giảm dần những buổi tụ tập đông người, và giảm dần số rượu uống mỗi lần.
Chính ra từ xưa mình đã không có cái độ "hớn" được như các bạn, thường vẫn là kẻ khá lặng lẽ trên bàn rượu. Lâu dần, cái độ lặng lẽ ngày càng tăng.

Mình vẫn có những lần uống một mình. Từ xưa đã thế. Đó là một cảm giác hòan tòan khác. Lẻ loi. Đơn độc. Bây giờ làm chủ cảm xúc hơn, thi thoảng uống, chỉ đến một cữ nhất định, rồi thôi. Không chỉ lúc buồn, đôi khi hơi vui nhưng trong lòng bâng khuâng, nếu sẵn vang trong nhà thì cũng ngồi nhấp một mình, nghe nhạc. Ngộ nghĩnh là cái thú ấy vô tình tạo điều kiện quá đáng, là, mấy năm nay ở nhà vẫn thường sẵn vang, và thường ở nhà một mình, mà nếu có mẹ, thì chuyện cầm 1 ly vang nằm im ru trên ghế, cũng là chuyện không có gì lạ.

Rượu luôn khiến người ta nhớ nhiều kỉ niệm. Những lần uống cùng bạn thân luôn thật đặc biệt. Giờ thì nhắc đến rượu mình luôn nhớ đến những lần ấy, ấn tượng sâu sắc.
Mình với Cua thi thoảng đi uống với nhau, nhất là dạo Cua thích ngồi bar, với một thói quen không đổi, lần nào cũng chỉ 1 loại. Với mình mỗi khi cô ấy uống được lưng chừng ly rượu, mình thấy cô ấy đẹp hơn, đàn bà hơn, nhưng cũng buồn hơn, nỗi buồn chẳng bao giờ có thể vơi hết sau những chuyện đã qua.
Cua không uống thuần chỉ để giải sầu. Cô ấy thích hương vị ấy. Và chẳng bao giờ uống được nhiều, cô ấy chỉ uống một lượng vừa đủ đến khi gương mặt hơi ửng hồng và đôi mắt long lanh.

Hôm trước Red nói Sài Gòn cũng âm u và cô tính chuyện mua 1 chai Jack Daniel uống dần 1 mình, rồi thì như mọi khi, nhắc đến bữa rượu ở nhà mình. Mọi người thường nhớ đến buổi chiều mà cả bọn cùng vào bếp làm sushi, uống John như một sự xa xỉ đáng kinh ngạc của cái thời ngày xưa đứa nào cũng rỗng túi, nghe John Contrane và rồi sau đó quyết định "ta về ta tắm ao ta", lại lôi ra chai rượu mình mang về từ Simacai. Nhưng mình cũng nhớ một buổi khác cũng ở nhà mình, hôm đó không có Tòan béo và Daniel, chỉ có ba đứa con gái ngồi với nhau cả chiều, xem The phantom of the opera và uống. Buổi chiều dễ chịu một cách đáng ngạc nhiên.
Cũng nhớ đến buổi tối mấy đứa ngồi uống với nhau trong cái quán nhỏ. Ôi mình không nhớ nữa. Quán vắng, chỉ có mấy đứa. Đêm ấy uống xong còn đi cùng nhau ngồi lẩn mẩn ở trước thềm nhà Hát lớn. Nói những chuyện chẳng đến đâu, nói những chuyện chỉ có mấy đứa hiểu với nhau. Nhân tình thế thái bây giờ. Tình cảm bung biêng. Mình nhớ các bạn và những khi ngâm ngợi xa xôi như thế.

Thi thoảng mình cũng uống với một vài người bạn, ít thôi, đủ để tâm tình. Những người bạn khiến mình thấy nhẹ nhàng. Cuộc sống êm dịu và cũng nhiều màu sắc hơn khi có họ. Đôi khi nhớ một tối ở Mường Khương để uống thứ rượu chán điên với những dòng cảm xúc đan xiên hay một tối lạnh ở Hà Nội chậm rãi quên đi những u buồn. Những người bạn, không cần nói nhiều, không gặp nhau nhiều, nhưng có lẽ luôn đủ ấm trong mắt nhau.

Và mình cũng nhớ, từ lâu lâu ngày xưa, dù thời gian có đi qua như thế nào, cũng nhớ tất cả những lần ngồi uống với Crazy. Lần gần đây Crazy ra đây, rượu đã không còn vào như trước, không hiểu đã có điều gì ngăn cách giữa đôi mắt của chúng ta. Mình nhớ như in buổi chiều mình, Béo và Crazy ngồi uống bên bờ sông, ba đứa đã là như thế, và sẽ là như thế mãi mãi. Crazy cũng yêu quý Béo vì mình. Và chỉ cần như vậy thôi. Ở trong Sài Gòn họ vẫn ngồi với nhau thân tình. Mình còn mong gì hơn nữa.

Gần đây mình ít uống với bạn. Gần đây nhất là ở MCC. Có một cảm giác rõ rệt là mình đã rơi vào thế giới của riêng mình. Mỗi người mỗi quan tâm riêng. Mình không chắc, nhưng có lẽ chai vang đã trở nên hoài phí, có lẽ hơi hoài phí trong sự trông đợi vào một cái gì đó chậm rãi và sâu sắc hơn. Dù sao vẫn còn một người bên cạnh muốn uống, nhưng những câu chuyện chẳng tìm được một con đường chung. Đêm xuống lạnh, rượu làm mình càng lúc càng tỉnh. Đêm MCC rì rào tiếng suối, lạnh, tịch mịch. Mọi người đã ngủ, chỉ còn mình với một hơi rượu đã tàn. Đêm ấy mình buồn nhiều thứ, trong ấy có cả người đã từng uống với mình, và giờ đã quên mình.

Ngoài trời mưa vẫn rơi, cây cối nghiêng theo gió, mình nhớ những giây phút ngồi bên bạn thật nhiều. Con người ấy vẫn gần đây nhưng đã rất xa. Nhớ những lần cùng nhau uống. Một không gian duy nhất. Thời gian trôi biến ảo. Cảm xúc còn mãi. Nhưng có lẽ đó chỉ là những cảm xúc của mình. Khi uống, dù không nói ra, lòng vẫn thầm ước, thầm tin vào mối đồng cảm thân tình, cứ ngỡ rằng sợi dây ấy dù mong manh nhưng cũng đủ giữ lòng nhớ về nhau, giữ một chút tri âm trong đời, nhưng tất cả cũng chỉ là sương khói, là ảo tưởng thôi. Biết trách mình đã quá tin hay trách người quá bạc? Thôi thà coi như hơi rượu cay.

Rượu vãn còn là xúc tác cho người ta gần nhau, vẫn lòng là hương thơm đầy khoang mũi, là vị thấm đẫm trên đầu lưỡi, và trong lòng người.
Này tri kỷ, mùa đông sắp đến bên thềm cửa, có ai còn nhớ, và muốn uống với mình chăng.

Friday, September 25, 2009

Sao trời trong xanh là thế...?

Trời xanh có là gì lạ đâu, nếu lòng người chẳng xao động thế?

Cuối tuần trên những con đường tràn nắng, mây trắng xốp từng lớp từng lớp trên nền trời thăm thẳm xanh. Đã bao lần trên những con đường tôi ngửa đầu lên để chìm mình trong màu xanh hun hút ấy. Chưa bao giờ thôi cuồng lên. Màu da trời có bao sắc độ. Ở khoảng trời này nhứng đám mây trắng toát tỏa ra như sương, từ lớp mây dầy mịn nhẹ loang ra những dải trắng mềm , chầm chậm trôi như những dòng sông, mà lớp nền, màu da trời đã tựa như nếu ta nhìn mãi đến ngợp hồn trong ấy, nó sẽ biến thành màu cobalt, màu cobalt của những nỗi buồn lắng sâu, vời vợi và cao ngạo, da diết và lặng lẽ. Mảng trời màu cobalt khiến lòng người bối rối. Không giống màu cobalt nhuốm hồng buồn mênh mang của hoàng hôn, không giống màu cobalt sẫm dần sang màu đêm khi trời sập tối, khi trăng lên lờ mờ sau những hàng cây, màu xanh cobalt đậm đặc giữa buổi trưa mùa thu giữa một vùng trời mênh mông núi đèo khiến tôi có cảm giác bị hút thẳng vào nó, và lẫn lộn giữa những những dòng cảm xúc trái ngược, cả vui lẫn buồn, đôi khi nghèn nghẹn vì điều gì không hiểu.
Một đoạn đường khác, màu trời dịu dàng hơn, nhẹ nhàng và trong sáng. Màu xanh gợi cảm giác yên bình. Màu xanh làm những viền núi nổi bật mạnh mẽ và khoáng đạt. Có lúc màu xanh ấy lan rộng đến độ ta tưởng như đó là một đại dương, không một vệt mây, không một chút trắng, tất cả đều xanh, vì thế mà thi thoảng ta thấy sự trong trẻo dịu dàng quá đỗi cũng trở thành gay gắt. Màu xanh hút mắt và gọi niềm phấn khích ào ào réo lên.
Trời xanh như thế, chỉ là một khoảng màu và ánh sáng bất tận, mà cứ ngợp mắt dõi theo, và rồi nếu những đám mây vần vũ bay qua, lại thoáng tưởng như mình bồng bềnh trôi ngay theo được. Nhất là khi đứng nơi lưng đèo, không gian trước mắt mở ra vô cùng, những khối mây cuồn cuộn đậu trên những dãy núi dài, và chân trời phẳng lặng một màu xanh hút dần đến điểm trắng chói lòa phía xa, cảm giác thật khó tả. Ôi bầu trời mùa thu ngày nắng là như thế, làm những con đường phiêu du lộng lẫy biết bao nhiêu. Và để biết ta còn yêu đời này đến nhường nào.

Thursday, September 17, 2009

heartbreaking

Thật đáng buồn. Mình không thể quên. Không thể thực sự bàng quan, không thể hững hờ.
Tim mình đã thắt lại khi nhìn thấy gương mặt ấy, hai tay run rẩy, và mất một lúc mới có thể nhìn vào gương mặt ấy một cách bình thường. Nhưng mình biết là mình không bình thường.
Nhìn thấy cái nick ấy sáng lên trên list cũng khiến tim mình se sắt. Mình không biết gọi cảm giác ấy là gì. Và nó là thực sự hay chỉ là những khuyếch đại của cảm giác mong ngóng hồi hộp.
Giấc mơ điên rồ. Mình lại mơ, một cách chi tiết thì là lần thứ hai, gần gũi liên quan thì là lần thứ ba. Mình đã từng có những cảm thức điên rồ hóa thành sự thật. Một giấc mơ như thế khiến mình cảm thấy mất tự chủ. Mình đang ngày càng khó kiểm soát. Trong khi mình thực lòng không mong đợi hi vọng gì, mình vẫn thấy nhói đau.
Mâu thuẫn. Tình cảm và lý trí. Cảm xúc và giới hạn. Và rất nhiều hoang mang. Tại sao lại trở thành thế này? Không phải đã bình tâm lại rồi sao. Không phải đã có thể nhìn nó ngạo nghễ, kiêu hãnh và tự chủ sao?

Tuesday, September 15, 2009

Mùa dịu dàng

Ngày chủ nhật vừa rồi có những khoảnh khắc thật dịu dàng.
1. Buổi sáng cafe với hai tình yêu. Red lao ra ngoài này làm gì, sài gòn - hà nội - sài gòn trong 1ngày như một cơn gió buồn thảm. Nỗi nhớ Hà Nội ư? Những câu chuyện vu vơ, những mẩu bình luận chẳng đâu vào đâu đủ gieo vào lòng cả ba những khoảng trống. Không biết bao giờ mới có thể lấp đầy. Mỗi đứa chọn cho mình một con đường. Thời gian này những môi trường mới, những lối sống mới, những lựa chọn mới và cả những nỗi thất vọng vô hình xâm lấn khiến tất cả đều mỏi mệt và xa rời nhau. Nhưng dù sao, hễ còn có thể nhìn nhau vu vơ nhẹ nhàng thế, đã là bình yên lắm rồi.

2.Đạp xe một vòng với Cua. Phố Hoàng Diệu lòa xòa bóng nắng. Đã rất lâu mới đạp xe, và là lần đầu tiên đèo Cua bằng xe đạp. Nhẹ quá! Những kỉ niệm từ rất xa xưa thoảng qua. Người ta chẳng thể nào trở lại những khoảnh khắc tràn đầy ánh sáng và hồn nhiên như thế nữa. Nhưng với Cua, nhỏ nhắn trên yên sau như một con mèo, mình nghĩ đã là đủ cho mùa thui. Đang thật sự muốn mua 1 cái xe đạp để tối tối đạp xe lòng vòng giữa những con phố tịch lặng ấy.

3. 2h chiều ở đường Thanh Niên. Từ trên tầng 2 của Lotteria nhìn xuống khoảng nắng nơi ngã ba đường, thấy mình đang vu vơ nghĩ điều gì đó giữa những lưới dây điện giăng mắc kia.

4. Hoàng hôn rực rỡ loang chầm chậm trên sông Hồng. Khi chỉ có một mình nhìn những vầng sáng hồng lan rộng trên bầu trời mỗi lúc một thăm thẳm cho đến khi nhòa giữa những lớp màu cobalt đến tối hẳn, cũng là lúc nhận được tin nhắn của Red, cũng là khi cầm QL chụp sau gần hai tháng chẳng động đến, gió lồng lộng, trong lòng cảm thấy vừa xốn xang, vừa cô đơn, vừa yêu đời, thật bâng khuâng.

5. Ánh đèn hắt vào gương mặt Nhung. Sau bao chuyện đã xảy ra. Rồi khi tưởng quá khứ đã trôi êm thì mọi kí ức đau buồn của hai năm về trước lại dội về. Tương lai thêm xa vắng mịt mờ. Đôi mắt nó có khi trở nên trống rỗng và nụ cười quá nhạt. Không thể hiểu là nhẫn tâm hay bàng quan hay mỉa mai với trò đùa số phận mình. Nhưng cuối cùng thì gương mặt ấy cũng trở lại dịu dàng. Dù thế nào thì đấy vẫn là con người mà mình quan tâm suốt 10 năm nay, và sau này vẫn vậy, với niềm tin bình dị và ngây thơ từ cái thủa chưa biết đến những lừa dối trong cuộc sống hàng tỉ tỉ lớp mặt nạ này.

Saturday, September 12, 2009

Đã yêu trong mùa gió

Ta đã yêu nhau chưa vây?
Chiều qua rất êm như môi em
Mây đã trôi xuôi và gió lên
Tay trong bàn tay tóc em như cỏ
Ta đã yêu trong mùa gió...

( Ta đã yêu trong mùa gió - Quốc Bảo)

Khúc đầu dịu dàng mà trĩu nặng, khiến lòng chùng xuống, nhoi nhói.

Hôm nay trời mưa lớn. Ngoài khung cửa gió gào thét dữ dội, những cành cây quay cuồng trong cơn cuồng phong đẫm nước. Ngày mùa thu, hơi nước mát lành, chẳng có gì để buồn, nhưng lại cứ u sầu. Ta đã yêu nhau chưa vậy? Thi thoảng lại tự hỏi mình. Biết nhủ thầm điều gì đây? Trong những ngày gió nhớ bóng người.

Ta đã yêu nhau trong mùa gió... Dưới những ngọn gió đêm cô đơn, dưới những cơn gió diệu vợi trên đỉnh non cao, dưới những cơn gió lẫn mưa bay giữa cao nguyên, có kẻ ngốc cứ hoài tự hỏi. Có phải tình yêu? Hay chỉ là những phù phiếm của tâm hồn phiêu lưu, chỉ là những ngọn lửa hư ảo.

Thế thôi em sau một đêm xuân
Tình thưa vắng ta thôi ân cần
Thế thôi em sau nụ hôn thơm
Là bay hết hương trầm
Là bay hết màu son màu tươi màu yêu dấu
Vơi hết vơi hết sông sâu
Xin chào nhau miệng môi khô đắng
chắc ta về thôi về thôi em nhé...


Có phải đang cố dối lòng. Dù thấu hiểu mà vẫn tiếp tục lao vào. The show must go on. Ai, cuối cùng ai sẽ biết, đến tận cùng, trái tim nào sẽ tàn phai?

Không đủ dũng cảm từ bỏ ư?

Saturday, September 5, 2009

Bão giông

Mùa thu sang
Nắng vẫn trải vàng, trời vẫn lộng lẫy.
Lòng cuồng điên vì nhớ
Cuồng điên giữ chặt lấy ngọn lửa đang ngùn ngụt bốc lên trên những xác lá khô giữa một trời giông bão.
Lòng cuồng điên vì nhớ
Giọng BK xé trái tim trong đêm lạnh trăng treo
Trăng lơ lửng giữa những cành thông sẫm đen nhòa vào đêm bình yên và nỗi nhớ mơ hồ.
Trăng thổn thức giữa núi đồi và sương ẩm ướt.
Kìm chặt tiếng thở dài.
Run rẩy.
Thành phố ngày nắng vẫn chảy tràn
Đêm loang trong ánh trăng mười sáu vô hồn.
Có đêm nào trăng nhạt nhòa đến thế không?
Tim đau như những ngày tưởng đã rất xưa.
Chờ đợi gì.
Chờ đợi gì nữa.
I cry a river over you.

Thursday, August 13, 2009

Thu sang

Sáng nay
Có phải em đã chạm tay vào mùa thu
Khi những vuông trời nhỏ nối liền với nhau thành gió về bát ngát
Sỏi đá cũng biết yêu
Giông bão từ xa tới
chẳng ngăn được mùa hè trôi qua nức nở
và vuốt lên má em hương thơm mới mùa sang.
Có phải em đã chạm tay vào mùa thu
Những sợi nắng nhạt giấu mình sau trời miền trời xám nặng
Gió mãi ngân nga...

Rồi biết đâu, một nụ hoa sẽ nở bung ra dưới vỉa đường nào.

Monday, August 10, 2009

Gót chân mòn trên phiếm du

Cảm xúc, là thứ thực sự khó kìm giữ hay đong đếm. Và với những kẻ giàu xúc cảm với cuộc sống này, những kẻ tâm hồn ủy mị cứ chực rung lên như dây đàn chỉ vì những thứ thật mong manh, cảm xúc là câu chuyện chẳng biết bao giờ mới có hồi kết.
Giấu kín sau những gương mặt cố tỏ ra tỉnh táo, sau những đôi mắt đôi khi phải khép hờ quên lãng, sau những tiếng cười nhàn nhạt, có bao nhiêu trái tim đang run rẩy và tìm cách che đậy những khao khát thực sự trong mình?
Mùa thu sắp sang. Thi thoảng có một ngày trời trong nắng nhạt, gió lùa qua những hang cây gọi mời mùa tình tự. Mùa thu khiến người ta bình an hơn. Lúc ấy, cũng là lúc bắt đầu nhìn sâu hơn xuống đáy long mình, chầm chậm chìa bàn tay ra cảm nhận hơi gió đã mát lành hơn, thấy thanh thản, nhưng nhiều khi, cũng quá cô đơn.
Ở điểm cuối của mùa hè, những ngày oi nồng đã bắt đầu xen lẫn những ngày gió và những cơn mưa bất chợt, cảm xúc nói chung có lẽ cũng vài phần thay đổi. Một góc nào đó giữa Hà Nội này, có người bạn đang quay cuồng giữa hai mối tình. Yêu điên cuồng, yêu khờ dại nhưng chẳng đủ chắc chắn để chia lìa yêu thương tình nghĩa bao nhiêu năm trời. Chạy theo cảm xúc thì sẽ thế nào? Khi cảm xúc đồng điệu, nó có thể biến thành mặt nước phẳng lặng trong veo mà người ta dễ đắm chìm lãng quên trong ấy, và cũng dễ biến thành ngọn lửa đam mê cháy bỏng, rồi sẽ thiêu đốt người như những con thiêu thân khờ dại. Trở lại cuộc sống hang ngày bên người tình đã bao năm, lối đã mòn, lòng đã nhạt, mà niềm tin vào một cái gì đó chắc chắn hơn, một happy ending đã phai đến xa vời, thì sẽ đến đâu?
Lại có người. Cũng yêu cùng lúc hai người. Lăn qua lăn lại giữa hai bên. Tất cả đều biết sự tồn tại của thế giới còn lại. Vẫn giận dữ, vẫn giằng xé, vẫn đau đớn, vẫn lao vào. Người ở giữa đầu hàng cảm xúc, ngoài hai thế giới chính còn có vài thế giới phụ. Chỉ cần biết đến cảm xúc dâng lên thế nào, chẳng quan tâm đến những thứ đằng sau. Vì trái tim người thừa xúc cảm, hay vì người quá ích kỉ tham lam? Lấy gì đong đếm yêu thương và những thành thật sau cùng.
Có người vùi dập tình yêu trong bao nhiêu hoài nghi, rồi cào cấu những cơn điên bột phát bằng nỗi đau chẳng bao giờ nguôi, vết thương cứ hằn sâu thêm sau mỗi cuộc tình. Và cũng có người cứ chơi vơi mãi, đi tìm ở những nơi xa lắc những tình cảm có khi chẳng giành cho mình, chỉ mong có những phút đồng điệu, những khoảnh khắc cháy lên quên tất cả, nhưng cũng chỉ là ảo mộng mà thôi.
Cảm xúc và bản năng chỉ cách nhau một khoảng mong manh. Cuộc sống này phân chia bao nhiêu phần lý trí bao nhiêu phần xúc cảm cho vừa. Gió đang đưa mùa thu đến. Những chiếc lá đang rơi. Những kẻ cô đơn quấn chặt mình trong những khao khát không đặt tên. Trong số ấy những kẻ liều lĩnh lao đi tìm lửa, chấp nhận cơn điên của lửa, chấp nhận nỗi đau, chỉ để được thỏa hết hai chữ ấy thôi. Cảm xúc.

Tuesday, July 21, 2009

Chao đảo

Chao đảo
giữa những cánh sen tàn
Mùa mưa ròng rã rưng rưng
Gió chờn vờn ngoài khung cửa
Trong phòng ủ một lớp men
Ngầy ngật cảm tính em buồn khóc
Nhưng mắt cứ khô.

Tháng bảy mưa. mưa. mưa.

Sunday, July 19, 2009

Cry me a river

Nói buồn làm gì
Lòng héo hắt
Rượu làm gì
Tim đau.

Đêm có giang rộng vòng tay
Trốn vùi trong gió.
Giọng Ella cuộn từng vành khói
Lơ lửng vấn vít
Moonlight.
Màu đỏ đã phai về phương nào
Con đường chẳng ngừng lại.

Da khô.
Mắt khép.
Đêm rỗng không.

Cry me a river.
I cry a river over you.

Friday, July 17, 2009

Mưa

Sáng tháng bảy
Mưa loang dài phố
Gió hoang vắng phai buồn
Bàn tay nhớ nhung dài năm tháng.

Đêm
Lả lơi mưa tháng ba
giữa trời đêm tháng bảy
kí ức mong manh trôi giữa những ánh đèn vàng
chơi vơi tìm một ánh mắt
một hàng mi
đã phai...

Sáng tháng bảy
Trắng trời mưa
Gió hoen gò má
Hoang liêu.

Monday, July 13, 2009

Nhớ đường

Hà Nội ngày mưa bão. Tháng bảy, thật hiếm có khi nào không khí lại trở nên mát lạnh trong lành đến vậy. Những cơn gió lùa từng đợt ào ạt qua khung cửa, rồi bất chợt dịu dàng, đưa bàn tay mang đầy hơi nước vuốt nhẹ lấy da cổ khiến người ta ngỡ như trong chớp mắt đã được về với lúc cuối thu đầu đông se se lạnh yêu kiều nhất của Hà Nội. Cái cảm giác ấy cũng làm tôi nhớ nhiều thứ.

Đêm đặc quánh tịch mịch, giọng Billie Holiday như trôi về nơi nào xa lắm, tôi đọc lại những dòng cảm xúc về những chuyến đi viết trong những khoảng thời gian khác nhau, đọc lại hợp tuyển Đi và Viết, lòng thấy nao nao. Như chợt thấy mình trôi giữa những đám mây dã quỳ, như thấy mình đứng trước biển mây Hoàng Liên, như thấy mình lao vùn vụt qua những bản làng đầy mặt trời sơ sinh má đỏ, như thấy khói đốt đồng nhòe mắt… Đọc, và thấy mình trong ấy. Tôi lại ngập trong nhớ nhung về những ngày đã xa, những khoảnh khắc đã đi qua trong niềm phấn khích hoang dại hay buồn vương mênh mang.

Tôi vừa đọc lại những thứ mình viết trên blog sau chuyến đi Tây Bắc hồi đầu năm. Nỗi nhớ quả thực chẳng bao giờ chỉ có một màu duy nhất. Cùng một chuyến đi, cùng một hình ảnh mà mỗi lúc ghi lại nỗi nhớ, cảm xúc lại đổi thay vài phần. Nhưng dù thế nào thì cũng tràn đầy tình yêu. Cũng như lúc này đây, tôi lại muốn chạm tay mình vào không gian đó, lãng quên những muộn phiền trong cuộc sống này, và đi đến tận cùng những xúc cảm trong mình.

Trái tim tôi có lẽ đã để lại trên những con đường ấy…

Ngày thứ hai của chuyến đi, từ Sơn La đến Tuần Giáo, một ngày mùa xuân …

Ngày hôm nay tôi cảm thấy một phần hồn của những con đường ấy, những đồi đất đỏ, những lớp bụi vàng, dã quỳ vàng rực và trạng nguyên thắm đỏ cả đất trời. Con đường ấy không mướt xanh như Hà Giang, nó quện một màu vàng hoang sơ khó tả. Tất cả mọi thứ nhuộm sắc không gian vàng như một ngày cuối hạ đầu thu, ta lang thang giữa những đồng lau cháy nắng và mặt trời đỏ rực, cây lá ngân lên những bài ca màu đỏ, một thoáng u buồn, một chút cuồng dại, nhiều khát vọng lẫn trầm tư.

Ngày thứ ba của chuyến đi,

Sớm nay không có nắng. Mặt trời ủ ê trong chăn ấm. Đường đi Tam Đường phủ dầy sương.

Con đường mềm mại và tĩnh lặng giữa hai hàng cây lá vàng bàng bạc trong sương gợi nhớ đến tranh của Levitan. Nhưng sắc vàng trên con đường Tây Bắc của tôi không phải như thế, nó mỏng manh và hoang liêu hơn nhiều.

Tôi đi giữa con đường mùa đông ấy với tất cả sự bình thản và yên tĩnh trong lòng, tựa như chạm tới đáy sâu của tâm hồn, nơi tất cả trong veo và phẳng lặng như mặt hồ ngày thu. Con đường ấy khiến tôi cảm nhận về mọi thứ một cách dịu dàng và trong trẻo. Cuối cùng thì tôi vẫn yêu nhất cảm giác của mùa đông, khi đất trời đều lặng im trong những làn khói bạc và gió khẽ reo lên những khúc ca buốt giá ngọt ngào.

Cùng là đi trong sương, mà cảm xúc khác nhau đến lạ. Cảm giác bình yên trong trẻo đấy không giống cảm giác tĩnh lặng mà tôi có khi đi qua Pha Long hai ngày sau đó, cũng khác với cảm giác chơi vơi trên đường đến Bắc Hà, lại càng khác nỗi buồn giăng mắc trong một ngày sương gió Mộc Châu giữa tháng ba. Vì thế mà tôi nhớ mỗi nơi bằng những niềm riêng.

Ô Quy Hồ

Lên Ô Quy Hồ lần này cho tôi cảm giác gần như hoàn toàn khác trước. Lần trước tôi qua đây, đi xuyên qua mây, sương giăng ngập lối, con đường kì ảo không biết bến bờ, không biết đến trời. Lần này, nắng thấm đẫm mọi nơi, nhuộm núi đèo vàng rực, nhảy nhót và ve vuốt bàn tay ấm nóng lên tất cả những con đường. Tôi nhìn xuống khoảng nắng ngập đầy thung lũng một cách lạ lẫm. Nhưng tôi vẫn hét lên. Hét lên giải phóng hết niềm tin, hạnh phúc, lẫn bế tắc cô đơn trong mình. Tôi yêu con đường ấy.

Chúng tôi nhóm lửa, mang thức ăn ra nhấm ngon lành và nằm dài sưởi nắng. Tôi nhìn mặt trời chói gắt qua những thớ vải đen trắng đắp trên mặt. Nắng đỏ rực má. Tiếng Trịnh Vĩnh Trinh đã cất lên.

“Mặt trời như trái cây tuyệt vọng

Rơi trong đêm rơi trong đời nàng

Và từ đó có em thì thầm

Lời quạnh hiu suốt con đường tình.”

Tôi lim dim ngủ trong tiếng Khánh Ly. Buổi trưa trôi êm trên đỉnh núi. Cơ thể tôi, tâm hồn tôi tan ra chầm chậm, để gió thổi qua mát rượi, để mặt trời nung nóng, rồi cuốn tôi lên những từng không. Giữa bát ngát mênh mông, tôi nằm im, và lắng nghe tiếng mình. Tôi đang thở, tôi đang sống, tôi đang yêu, tôi đang hi vọng, tôi đang kiên cường. Những giờ phút ấy có lẽ sẽ còn đê lại những dư âm vang vọng hồn tôi rất lâu nữa, để tôi sống bằng trọn vẹn con tim này, và yêu đời nhiều hơn.

Sau chuyến đi, tôi nói với bạn rằng tôi sẽ nhớ mãi khoảnh khắc ấy. Bạn nói tôi sẽ quên. Nhưng không. Giờ này khi đọc lại, ánh nắng ấy vẫn chói chang trong tôi, tất cả những cảm xúc ấy vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi vẫn nhớ, cả nỗi buồn xâm chiếm tôi khi chiều buông, ngày hôm ấy…

Cảm giác dịu lại ấy không ngăn được tôi thấy lòng mình thật buồn khi đổ dốc xuống Lào Cai. Đường đi đỏ rực ráng chiều. Những ruộng bậc thang khô cỏ cháy lên và những sườn núi nhuộm đỏ từng dòng dung nham nóng chảy. Khung cảnh ấy choán ngợp hồn tôi. Choán ngợp hồn tôi. Màu đỏ rực rỡ, day dứt và ám ảnh.

Chúng tôi đi Mường Khương khi trời chiều đã đi gần hết chặng đường. Những dãy núi mờ dần sau những khoảng trời hồng đang ngả dần sang tím. Núi rừng u tịch bóng xế tà. Tôi lặng nhìn màu tím nhạt nhoà buông dần lạnh lẽo. Tôi với Quân không ai nói điều gì. Dường như chiều càng muộn thì Quân càng phóng nhanh. Chúng tôi chạy đua với mặt trời. Đường lên cao mãi.

Chuyến đi ấy đã thay đổi rất nhiều thứ trong tôi mà mãi sau này tôi mới nhận ra. Những ấn tượng sâu đậm đã hóa thành nỗi nhớ, đôi khi trở thành điểm tựa tinh thần, mà mỗi lần nhìn lại, như chầm chậm mở ra một món quà quý giá, như nhấm nháp của để dành, thấy yêu sống nồng nàn hơn.

Trời lại xối xả mưa. Tiếng mưa gió gào thét ngoài cửa sổ thoáng làm tôi gai gai cảm giác của ngày đi qua đèo Khau Phạ, những cơn mưa từ Xương Điền, từ Mộc Châu, từ Mù Căng Chải… nhập vào cơn mưa đêm Hà Nội, làm lòng tôi trào lên ham muốn được lao ra dưới bầu trời kia, mưa táp rát mặt và gió cứa da lạnh buốt, lạnh buốt. Tai sẽ văng vẳng tiếng Khánh Ly. Em đứng lên gọi mưa vào hạ…

3 giờ sáng rồi. Mai sẽ lại là một ngày mưa.

Monday, June 22, 2009

Fansipan

Gót chân mòn trên phiếm du…

Từ ngày đôi chân tôi được đặt lên đỉnh Fansipan đến hôm nay là tròn năm mươi ngày. Trong suốt khoảng thời gian ấy tôi không hề viết lấy một câu về hành trình vô cùng đáng nhớ này. Không phải bởi vì trái tim đã thôi không rạo rực, tâm hồn không còn vương vấn con đường xuyên mây xuyên gió xuyên mưa. Không phải tôi đã quên. Tôi dừng mình lại, cố giữ nỗi nhớ, để sau những cuộc vui sôi nổi với nhóm bạn đồng hành, sau những khuấy động ồn ào mà những người cùng leo Fan thời gian ấy đốt bùng lên trên các diễn đàn, tôi còn giữ lại hình ảnh hành trình ấy, cho riêng mình, lắng đọng, thanh trong.
Fansipan, có lẽ đã trở thành tiếng gọi đam mê với nhiều người, và cũng là đích đến hấp dẫn của rất nhiều người khác, với muôn vàn lí do. Mấy năm gần đây, “leo Fan” như thành mốt. Số lượng người leo đông đến khó tin, và sẽ còn tiếp tục đông hơn nữa. Có điều gì đặc biệt ở chuyến đi hành xác ấy khiến người ta cứ lao vào như những con thiêu thân vùi mình trong lửa? Quay lại cách đây gần ba năm, cái hồi tôi mới bước chân vào thế giới mà giờ mọi người vẫn gọi là “phượt”, tôi bắt đầu lẩn mẩn dõi theo những bài viết của những người đi trước, rộn ràng ước ao được đến những vùng đất hoang sơ, đắm chìm trong những bức ảnh thiên nhiên tươi đẹp, những sắc màu đời sống hồn hậu ấm nồng, những bước chân phiêu lãng… Và một cách tự nhiên, tôi cũng được biết đến một đỉnh Fansipan – không chỉ là đỉnh núi cao nhất Việt Nam, từ những bài học địa lí vỡ lòng – mà còn là nơi thỏa mãn khao khát chinh phục, là hành trình trải nghiệm, và với những người yêu mây: một thiên đường.
Mong muốn chinh phục đỉnh cao ấy từ lúc nào ngấm dần trong tôi tích thành một sự thôi thúc kì lạ. Nhưng sau khi từ đỉnh Fan trở về, tôi mới hiểu, hạnh phúc đậm đà nhất của tôi trên hành trình ấy, không phải là khi tôi ôm lấy đỉnh chóp khắc tên nóc nhà Đông Dương trong màu áo đỏ sao vàng, mà là khi tôi và bạn bè mình chìa tay níu lấy nhau leo qua những đoạn suối lạnh cóng, xối xả mưa, đôi chân tê cứng ngại ngần bước tiếp, nhưng tinh thần vẫn tràn đầy quyết tâm, là khi tôi một mình lặng ngắm những dải mây xa ửng lên giữa một trời mịt mùng sương gió, đồi cháy chìm lặng trong chiều, và những cánh hoa bé xíu lẫn mình trong rêu đá mơ màng.
Năm mươi ngày đã qua. Những ngày này Hà Nội nắng cháy, cái nóng thiêu đốt da thịt, linh hồn mỏi mệt càng thêm khô kiệt, tôi nhớ ngày hôm ấy biết bao. Mưa trắng trời. Lạnh. Chúng tôi chỉ biết tới con đường dưới chân mình và tiến lên. Mỗi lúc dừng nghỉ, tôi nghe cái lạnh thấm trong mình, với cảm giác yên bình hiếm gặp. Tôi vốn là một đứa thể lực rất kém cỏi. Để có đủ tự tin leo lên Đỉnh với trạng thái tốt, không trở thành gánh nặng của mọi người, tôi phải tập luyện trước đó gần ba tháng. Thế nhưng quả thực có những lúc tôi cảm thấy đôi chân mình không muốn nghe lời, hơi thở quá nặng nhọc. Tôi dừng lại hít thở thật sâu, cười thật tươi với bạn bè, thật may mắn sau mỗi lúc như thế tôi thấy mình khá hơn. Tôi thấy hạnh phúc dạt dào khi mình ở trong tốp đầu tiên, giữa những người cố gắng nhất, có thể động viên mọi người và nói rằng tôi ổn cả, có thể đôi khi mỉm cười dừng ngắm những bông hoa dại bên đường, có thể tiếp tục hát khi dồn sinh lực trèo lên những tảng đá trơn, tăng tốc, tăng tốc, cố gắng, cố gắng. Tôi thấy mình thực sự sống, bằng tất cả thể xác và tâm hồn. Cảm giác ấy rất đặc biệt. Chỉ còn thấy cơ thể lao đi, chân bước, tay với, miệng hát không ngừng, đầu óc nhẹ bẫng, tim nhảy rộn ràng. Ngày hôm ấy đã cho tôi cảm giác tự tin và phấp phới hi vọng – một cách quá đỗi màu hồng- về khả năng vượt qua mọi khó khăn. Dù biết cảm giác ngọt ngào ấy chỉ là do những phấn khích trên đường, rồi sẽ tan dần khi đỉnh núi mù sương phai dần trong kí ức, tôi vẫn rất trân trọng. Đó có lẽ giống như một món quà tôi dành tặng cho chính mình, để mỗi lúc sa sút tinh thần, lôi ra chiêm ngưỡng, và bình tâm mà cố vượt qua.
Tôi cũng yêu vô cùng cảm giác lững thững một mình trên đường xuống điểm 2200 hôm ấy. Ánh chiều nháng lên trên những viền núi xa xôi. Mây lải rải trôi, bồng bềnh sương khói. Bầu trời nhuộm màu kì lạ, vừa lộng lẫy huy hoàng, vừa phong trần phai bạc. Tôi đi một mình, thong thả ngắm mây bay. Hiếm có lúc nào có cảm giác vừa bình yên vừa phóng khoáng vừa dữ dội như thế, mình gần gũi với chính mình hơn bao giờ hết, trải hết những ước ao thầm lặng với gió, lặng cười và khóc một mình. Tôi những muốn dừng ở đó mãi.
Gần hai tháng sau ngày trở về, xúc cảm mạnh mẽ của những ngày đầu tiên đã lắng thành nỗi nhớ. Tôi muốn quay trở lại. Fansipan - nơi đất trời vời vợi, gió mây mưa nắng giao hoan, tôi thả mình trôi…
Tôi vẫn nhìn thấy em giữa đám đông xa lạ
Vì em mang trong mắt nỗi yêu đời thiết tha…

Monday, June 8, 2009

Đêm trăng 14 - sen mùa

Trăng mùa lại về
Trên bàn tay em
Xanh xao mùa sen
Hương vương vấn phai buồn
Những con đường lặng lẽ vòng quanh
Buông dài tiếng thở
Sen...

Trăng mùa lại về
Trong đáy mắt em
Loang đêm
Loang trăng
Loang nhớ, loang buồn, loang mênh mông ánh mắt gió sương...
Kí ức
Thả từng sợi tơ vào đêm thầm lặng.

Mai, trăng mười lăm lại đầy
Sen mùa thổn thức
Có chờ đợi gì chăng...

Thursday, May 21, 2009

Nhớ những miền xanh

Nhớ.
Đôi khi, là một cảm giác xao xuyến thật khó hiểu. Như khi nhìn vào màn mưa trắng đất trời ở một góc đường Hà Nội, chợt nhớ đến ngày mưa trên đèo Khau Phạ, trong một ngày đã rất xa xôi, nơi mà những vùng kí ức đã loang dần vào sương, tôi thấy mình dịu lại bất ngờ. Lòng thanh lặng, và nỗi nhớ len lén tỏa hương như trà mộc ngày đông.
Thanh lặng. Nỗi nhớ đôi khi bồng bềnh mênh mang dịu dàng như một làn khói mỏng. Tôi thích những lúc bất chợt thật nhẹ lòng khi thấy một viền mây rực sang nơi cuối trời, cơn mưa bang bạc trên hồ, lá bay nghiêng nghiêng trong nắng, làm tôi mơ màng tưởng như mây núi hoang dại đã về thật gần bên mình giữa Hà Nội chật hẹp này.
Sáng nay HN mưa bay, rồi nắng lên rất dịu. Tôi xem ảnh HG và thấy mình lắng lại.
Nhớ những miền xanh.



Những khoảng nắng hiền mơn man như thế, cỏ xanh mịn màng mời mọc, mình muốn lặng im, lặng im mãi, cho mình tan lẫn vào những thảm xanh ấy.
Nhớ, đã có khoảnh khắc, khoảng xanh bao la dạt dào nắng gió như ngừng lại, tất cả thời gian và không gian ngừng lại, màu xanh sẫm dưới chân người, màu xanh úa vàng bên lưng đồi, màu xanh cháy nắng trên đỉnh núi, màu xanh ngăn ngắt ngô chen đá, màu xanh non mềm cỏ mới, và bầu trời cũng vời vợi xanh. Chết chìm trong màu xanh. Lúc ấy chỉ muốn nằm lại mãi, ngủ một giấc dài, rồi khi mở mắt ra, lại thấy tất cả màu xanh lần nữa hòa vào mình.


Có nơi nào xanh hơn thế chăng
Nơi những đám mây bay quên ngày tháng
Cỏ cây ríu rít tự tình
Núi say men nắng
Người say men gió
Đường chơi vơi bay mãi tới trời
Và những con mắt khói
xanh trong xanh biếc xanh

Friday, May 15, 2009

Hà Giang. Điên. Nhớ.

Mấy hôm nay Hà Nội thoắt nắng thoắt mưa, một ngày ôm cả mấy mùa, mỗi khi những đám mây xám trút nước giao hoan với nắng mới lên chói lọi, tôi nhớ những ngày Hà Giang dạo ấy, nhớ điên khùng.
Đã hai năm rồi, có lẽ những con đường ấy vẫn mướt xanh như vậy, có lẽ những đỉnh núi vẫn chia nắng sẻ mưa như thế, chỉ có lòng người là khác. Không biết giờ này nếu đứng trên đỉnh Mã Pí Lèng, tôi có còn điên lên muốn lao xuống đắm mình trong dòng sông Nho Quế như ngày ấy nữa chăng. Con đèo ấy, đã cho tôi những cảm xúc tựa như phi thường, tôi đã sống trong những phút giây lộng lẫy, cảm thấy mình tan được thành nước xuôi theo dòng, thành mây trôi lững lờ chờn vờn bên sườn núi, thành gió để lượt là bay ôm ấp hết cỏ cây xanh rợn ngợp đất trời. Tôi thấy trong tôi một miền xanh bao la và cứ thể trải ra hết với mây ngàn. Tôi tan trong gió lộng. Gió cuốn tôi phiêu lãng, thênh thang.
Ngày tôi qua Mã Pí Lèng trời oằn mình ngã xuống những đỉnh núi. Mưa bay một vùng trời xám miên trường. Đâu đó nơi xa còn vài giọt nắng loang hiền mơn man như ru lòng dịu lại. Những con đường chao đảo. Tôi nghiêng, tôi say, tôi đắm trong chiều. Có thể nỗi nhớ là một lăng kính hồng nơi người ta ôm ấp những cảm xúc đẹp đẽ nhất vào mình, có thể đôi khi nỗi khi làm người ta tự phóng đại chính những xúc cảm trong mình. Nhưng đã là yêu thì ai tính đếm. Yêu. Yêu . Yêu. Nhớ nhung làm ta thấy cuộc đời sáng trong dịu ngọt, làm ta bừng bừng lửa cháy, và cũng làm ta sầu như chìm vào khoảng tối mênh mông. Những ngày này, khi chới với trong những khoảng rỗng mỏi mệt lặng lờ, tôi xem ảnh Hà Giang trong những dòng cảm xúc lẫn lộn, nhưng buồn nhiều hơn vui.
Mã Pí Lèng mưa ngút ngàn. Cứ có cảm giác như mưa Hà Nội mấy hôm nay và mưa trên đỉnh đèo mây phủ đã hòa lẫn vào nhau, ám vào tôi mong ước được vứt hết tất cả mà đứng giữa thiên đường đó, mưa táp mặt mát lạnh, há mồm ra đón mưa, mở to mắt ngắm mây núi chuyển mình, và hát vang. Hát vang. Hát tất cả những cái gì chợt hiện lên trong đầu. Hét lên. Hét cho tất cả những giả dối chán chường bế tắc của cuộc sống vỡ tan ra và tung bay theo gió. Rồi ở dưới dòng Nho Quế mềm mại kia, sông núi khẽ mở ra cánh cửa vĩnh hằng, thời gian dừng lại trong khoảnh khắc, và tôi sẽ lại thấy cuộc sống khoáng đạt vô ngần.

Sunday, May 10, 2009

Nhớ Hà Giang

Những ngày này tôi nhớ Hà Giang theo một kiểu lạ kì. Không như trước đây, không như những cảm xúc vẫn thường gặp mỗi khi nhắc tới Hà Giang, tôi không trào lên một cơn phấn khích mạnh mẽ, không sôi nổi phấn khích vui vẻ như những cơn sóng ào ạt tung bọt trắng xoá mỗi lúc dội bờ, nỗi nhớ biến thành một cái gì đó thẳm sâu và u buồn. Tôi lẩn mẩn xâu từng dải kí ức bằng sợi chỉ mong manh.

Vừa qua đợt 30/4, rất nhiều người mới đi Hà Giang về, diễn đàn, blog và những câu chuyện trà nước đầy ắp hình ảnh những Mèo Vạc, Đồng Văn, Mã Pí Lèng…Tôi xem ảnh và nghe mọi người kể chuyện một cách lặng lẽ. Những con đường trải dài thênh thang giữa những dãy núi mướt xanh, mềm mại lụa là bay mãi đến những chân trời đầy đá tai mèo. Những khúc sông khát từng vạt nắng, những mái nhà hiu hắt đẫm mưa , những dải mây nặng trĩu vắt ngang đèo. Những hình ảnh mới và cũ đan lồng vào nhau, làm nỗi nhớ càng thêm khắc khoải.

Tôi đã nhớ da diết cảm giác ngửa cổ lên trời đón nắng cháy trong chiều Yên Minh đỏ rực, tất cả đều thấm đẫm màu đỏ cam đau đáu và đâu đó chói lên những viền ruộng bậc thang đầy nước lóng lánh như những mảnh gương.

Tôi nhớ cảm giác tĩnh lặng đến khôn cùng trước biển mây Quản Bạ, nơi sương gió chập chờn man dại trên những đỉnh núi mờ xa, đất trời chuyển mình vần vũ giữa những khối mây khổng lồ đón chào ngày mới.

Tôi nhớ những vạt váy rực rỡ trên những sườn núi dốc đứng, những dải đất nâu xanh theo dấu chân người, những đôi chân nhỏ lẫm chẫm quanh những ngôi nhà liêu xiêu trong nắng, những con đường nhỏ như những sợi chỉ vắt vẻo trên đồi, những góc nhỏ đơn sơ đã từng làm tôi ấm lòng mà thương biết mấy.

Kí ức chập chờn ẩn hiện. Đâu đó có một gương mặt đẫm mồ hôi sau những thân ngô rì rào theo gió, đâu đó có một đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào ống kính của tôi, có một bàn tay bé xíu lấm lem quệt ngang dọc trên bầu má non phúng phính lem nhem, có một nụ cười nghiêng ngả khi đưa bát rượu đầy song sánh thơm ngang miệng và uống từng hợp to quên đất quên trời, có những tiếng cười khúc khích ngượng ngùng bên những bờ rào đá, và có cả những ánh mắt nheo lại thật hiền mà chất chứa cả bóng chiều chạng vạng chìm trong những thung lũng u hoài.

Monday, April 27, 2009

Mê man ngủ dài trên nền đất

Đường nào dìu tôi đi đến cơn say
Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời
Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy
Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi…

Những ngày ở bệnh viện đôi lúc khiến tôi có cảm giác kiệt quệ. Những lúc ấy chỉ cần nhắm mắt lại, tôi sẽ chìm dần một cách lẽ vào một thế giới khác, nơi không có những ánh mắt thất thần, không có máu, không có những tiếng rì rầm to nhỏ kể chuyện về bệnh tật và cái chết, không có những cái bóng dật dờ như những hồn ma lượn qua lượn lại, không có cả những câu chuyện phiếm đưa đẩy bằng đủ mọi cao độ của giọng nói…Tất cả như được tách rời khỏi thế giới của tôi, chỉ còn lại một sức mạnh vô hình nào đấy, như những bàn tay níu tôi kéo xuống một cõi u mê chập chờn chập chờn.

Tôi nhớ lại cảm giác gần hệt như thế vào một buổi sáng ở Mộc Châu, trên một con đường nhỏ bên những đồi chè, rẽ xuống từ đường 6 cũ, một nơi tôi chưa đến bao giờ. Tôi nằm ngủ. Có khoảng mươi phút, tôi nghĩ vậy, các cậu trai nhảy lên xe đi khám phá những lối mòn để một ngày khác các cậu rủ nhau đi offroad, để lại các cô gái trên con đường nhỏ mềm mại uốn lượn giữa những đồi chè mướt mải xanh và những dãy núi xa trầm ngâm bên những vạt đồi áo nâu loang xanh dịu mắt. Nắng và gió dịu nhẹ. Bấy giờ là cuối mùa xuân. Tôi nằm xuống bên đường, trên những đám cỏ thơm man mát, gió vuốt nhẹ từ viền mi xuống từng ngấn cổ, nắng chảy tràn trên má, tôi buồn ngủ không thể cưỡng lại được. Tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đòi hỏi được chạm xuống đất, nương tựa vào đất, và chìm vào trong đất. Đó là một cảm giác vừa nặng nề mỏi mệt vừa dễ chịu vô cùng, như có rất nhiều bàn tay đang vin lấy cơ thể tôi kéo mãi xuống sâu hơn, và trong tôi mê man mong mỏi được nhanh chóng chạm đến đáy, để chìm hoàn toàn vào giấc ngủ, không muốn tỉnh dậy nữa. Nhưng vào lúc ấy thì tiếng xe đã đến thật gần, phá tan không gian yên tĩnh. Một chiếc. Hai chiếc. Tiếng nói lao xao. Bạn tôi đã về. Đã đến lúc tiếp tục lên đường! Tôi choàng tỉnh. Những chiếc xe lấm bụi đường nghiêng nghiêng trước con đường đất chảy dài như suối và những đồi chè xanh mênh mông nối nhau đến chân trời. Một hình ảnh bình thường nhưng chẳng thể nào quên. Vào giây phút đó tôi thấy yêu quý vô cùng mảnh đất ấy và những người bạn đồng hành của mình.

Một lần khác, trên đường đi Sơn La, tôi và bạn tôi đều ngủ gật trên đường. 3giờ chiều, nắng chói, gắt gỏng. Tôi ngồi sau, không giữ nổi hai mi mắt cứ chực sụp xuống, và ngủ gật. Trong khoảnh khắc choàng tỉnh, tôi nhận ra bạn mình - người lái cũng vừa giật mình cua tay lái vào vệ đường. Lốp xe trượt trên cát sỏi lạo xạo, xe chao nghiêng. Bạn tôi cũng ngủ gật. Chúng tôi đành tạt sang bên đường, kiếm một chỗ rộng rãi, chợp mắt mươi phút. Khi tỉnh dậy, tôi thấy dưói thung lũng nắng lấp lánh trên dải suối tươi mát, những em bé nhỏ xíu như những hạt đỗ chạy chơi với đàn trâu, té nước tung toé vui vẻ. Xa xa những ngôi nhà lá nằm nghiêng trong bóng chiều. Đỉnh núi lóng lánh những vạt nắng xanh. Yên bình đến cảm động. Tôi với bạn ngồi ngây ra ngắm cho đến khi tỉnh hẳn. Chặng đường còn lại yên ả trôi nhanh.

Đôi khi đất mẹ tiếp cho chúng ta nguồn năng lượng kì diệu mà ta không thể nào tưởng tượng được. Thiên nhiên vỗ về ta trên những bước đường mỏi mệt, để khi tỉnh dậy, dù chỉ sau một phút chìm vào hư vô thôi, ta lại thấy nắng đong đưa, gió liếc mắt cười tình, và ta say như sẵn sàng lao vào một tình yêu mới căng tràn đến lịm cả tim, ta lại hồn nhiên yêu sống như những phút nguyền rủa chửi bới đời là chưa từng có.

Cũng như sáng nay, thấy ngoài cửa sổ bệnh viện, nắng ươm nhẹ trên đường xao xác lá, Hà Nội e thẹn như sớm chớm đông, tôi thấy mình dịu lại. Mở mắt ra, sẵn sàng, như sáng Mộc Châu lần ấy - “đã đến lúc tiếp tục lên đường”.

Thursday, April 23, 2009

Cửa Đợi

Thương về Cửa Đợi, thương đêm.


Nếu nói về biển, hễ nhắm mắt lại, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tôi là Cửa Đại, bởi với tôi, hai chữ ấy quá thân thương.

Tôi được nghe kể rằng, ở mảnh đất miền Trung nắng gió ấy, Cửa Đại được người dân gọi là Cửa Đợi, cái tên mang theo mong ước của những người phụ nữ ở nhà khi người cha, người chồng, người con trai ra khơi. Có lẽ cái tên Cửa Đợi đã có từ rất lâu, sau này theo thời gian người ta mới gọi thành Cửa Đại. Tôi không biết điều đó có tuyệt đối đúng không, nhưng tôi thích gọi cái vùng bờ biển ngọt ngào ấy là Cửa Đợi, như thể tôi đã là một người con của Hội An và đôi mắt cũng ngóng theo những con thuyền.

Cửa Đại là vùng biển đẹp, buổi sáng biển mềm mại dịu dàng, buổi chiều sóng vỗ tưng bừng quấn quít, ban đêm lấp lánh bướm đêm. Biển màu xanh ngọc, không phải xanh da trời, xanh mượt mà và trong trẻo. Bờ cát mịn. Tôi rất thích nằm dài người trên khoảng cát giao giữa bờ và sóng, da thịt mềm đi trên cát hơi ram rám và để mặc cho những cơn sóng đưa đẩy thân mình. Cảm giác ấy rất dễ chịu, tựa như có nguồn sức mạnh vô tận nâng đỡ, bao bọc, vuốt ve và ta có thể nhẹ nhàng tan ra giữa những con sóng bạc vô ưu.

Ở Cửa Đại, nước biển mặn mòi đến lạ, mặn hơn hết những vùng biển đã đi qua, làm mi mắt xót mặn, làm nụ hôn cũng mặn. Không hiểu sao, tôi luôn nhớ đến điều ấy với một chút buồn, mặc dù rất thích cái cảm giác luôn có một lớp muối mỏng đọng trên môi, khiến cái liếm môi cũng phải nhẹ nhàng từ tốn, nghe vị mặn thấm dần, như khi liếm nước mắt hay mồ hôi.

Nhưng tôi nhớ nhất là bãi biển khi đêm về. Một giờ sáng, cát mềm, lạnh và ẩm ướt. Đất trời cô đặc lại trong màu đen huyền bí, chỉ còn những vì sao lấp lánh trên cao. Cửa Đại lúc bấy giờ leo lét những ngọn đèn khuya. Người dân nghèo sống nhờ du lịch, tất tả chào mời bằng giọng Quảng nghe xót cả ruột gan:”Con ơi mua gì đi con”. Đã phải tránh nhìn vào những đôi mắt ấy, gai lòng. Cái nghèo vẫn dai dẳng.

Đôi khi đứng trên cầu Long Biên vào ban đêm, nhìn xuống bãi giữa thuần một màu đen trầm lặng, tôi lại nhớ bờ biển Cửa Đại, với những con người lẫn mình vào màn đêm bao la đẫm sương, lầm lũi mòn mỏi qua ngày. Ánh sáng và bóng tối, mọi nơi đều như nhau.