Friday, November 25, 2011

Tri kỷ.

Những ngày này tựa như không có chút sinh khí nào, dù thời tiết tuyệt đẹp để phấn khích.

Trong cơn u mê tẻ nhạt, lòng tôi lắng dịu vì nhận được thư nàng. Nói là thư thì không đúng lắm vì nàng đã trao nó - một tấm card đẹp có dòng chữ in nổi bật "Men come and go but friends are forever" cùng với dấu hôn và chiếc khăn màu đỏ. Chính xác là một món quà, nhân dịp mùa đông, hoặc không nhân dịp gì. Nàng vẫn thường như vậy, thi thoảng lại tặng cho tôi một món quà, không vì lí do gì hơn biết rằng tôi sẽ thích.

Đôi khi tôi cảm giác như giữa chúng tôi có một tình yêu đặc biệt mà từ trong đó đã nở một bông hoa thanh khiết vô ngần, như từ trong tiềm thức có sợi chỉ vàng buộc lấy tim nhau mà hứa hẹn, rằng trong cuộc đời này còn mãi một bóng hoa luôn ở đó thấu hiểu, âu yếm, lãng mạn và yên tâm biết chừng nào.

Cứ hay đi tìm những người hiểu mình, và cũng đôi ba lần thất vọng, nhưng may sao tôi chưa bao giờ quên bên cạnh có nàng, há chẳng phải là tri kỷ thương mến nhất đời đó sao.