Monday, December 7, 2009

Những con đường thường có mùi nhung nhớ

Khi đã đi xa ra khỏi cuộc sống thường ngày một khoảng nhất định, trời sẽ xanh theo kiểu riêng của nó, tất cả trải ra như một tấm lưng trần, những thứ nhàu nhĩ trong đầu rơi rụng dần sau mỗi km đường,còn những ngọn gió len vào tóc thì có mùi nhung nhớ.

Nắng tràn ngập trên các đỉnh đồi, giữa những vườn mận bạc gốc và trên những cánh hoa dã quỳ hoang dại đang tàn lụi lẫn rực nở. Mộc Châu mùa đông lúc nào cũng hanh vàng. Nắng chói và khô. Dưới những thung lũng, trên những sườn núi, từng trạt hoa tím ken nhau dưới nắng, mềm mại lẫn xác xơ, những ngọn lau trắng vẫy mình trong gió, những bụi cà dại lăn lóc bên đường, và những con đường đât nối liền những sợi chỉ vàng vắt ngang đồi, luồn lách sau những hàng cây xương xương cành trắng. Mọi thứ đều ám màu nâu bạc của mùa đông.

Mộc Châu giống như cửa ngõ trên đường 6, để bước vào Tây Bắc hoang sơ, nơi những bài ca màu đỏ sẽ ngân dài trên những dãy núi nâu áo vá, dã quỳ và trạng nguyên lẫn trong những bản làng xa xôi đến tận cùng những chân trời ngăn ngắt xanh.

Ở Mộc Châu, kỉ niệm đan lẫn, các mảnh kí ức xen chồng lên nhau, đôi khi gần gũi thân thương, đôi khi cồn cào đến khó chịu. Có những khoảnh khắc vụt qua. Có những mùi nhung nhớ nao nao. Mùi cafe lẫn mùi cỏ dại, mùi cafe lẫn mùi hoàng hôn và mắt trong, và cô đơn. Mùi chè, mùi hoa dại ngai ngái, mùi gió Hua Tạt. Mùi nắng rất ấm trong vườn mận, mùi người. Mùi sương, mưa và đêm.


Gió từ khắp các nẻo đường Tây Bắc tràn về, làm tôi nhớ, và tôi biết thời gian đã cho mình những câu trả lời thế nào.


Bây giờ, đi hết một vòng, Mộc Châu lại có mùi của tình yêu.