Sunday, November 25, 2007

Trăng nhớ

Chiều vừa buông, ngẩng mặt nhìn trăng vằng vặc sáng
Trăng giấu lửa, vàng rực buông mình vào lửa
Em giấu lửa, ôm lấy tháng năm trôi.

Hai mươi lăm mùa trăng tĩnh lặng đi qua
Giấu nước mắt là em trong những đêm trăng ngà rạn vỡ
Sông Hồng tan muôn mảnh trăng thanh
Giấu nụ cười em nâng niu từng hạnh phúc mong manh
Từng sợi yêu thương bện thành nỗi nhớ
Hai mươi lăm mùa, có nhanh quá
không anh?

Saturday, November 17, 2007

Không thể lấp đầy

Lang thang trong gió
Em lao vùn vụt khi thành phố khẽ rùng mình
Hít đầy lồng ngực cát bụi còn thao thức
Ngăn tiếng thở dài dằng dạc trào ra...

Gió run run trên vai
Em quấn chặt mình trong chiếc khăn đơn với nỗi nhớ quá dài
Hơi rượu ngọt lúc chiều hôm đã thôi mềm đôi môi tai tái
Chỉ còn gió bụi khô rát những khao khát không tên.

Em dừng lại lặng im
Nén mình một góc giữa muôn người xa lạ
Những ánh đèn vàng lợt mong manh như sắp đổ
Những tiếng cười khua rổn rảng nơi xa...

Trong khoảnh khắc em chìm vào nỗi nhớ
Cả tâm hồn chới với cô đơn
Em mỉm cười với những tình tự kề bên
Giấu kín trong mình con gió hoang say nồng vụn vỡ...
Hơi thở anh không thể lấp đầy em.

Hà Nội 17/11/07

Say gió

Trời xám,
oằn mình gánh vác những tầng mây trĩu nước,
âm thầm đón mùa đông.
Gió từ miền đất xa xôi phương bắc và kí ức những ngày xửa ngày xưa,
bất ngờ và giản dị, lướt êm trở về.
Gió cuốn theo những tàn lửa
bay qua những cơn mưa hoang vắng
cùng nỗi khát khao cháy dần trong lồng ngực.
Bùng lên.
Gió liếm môi khô
Gió vờn tóc cháy
Những ngọn gió bạc dập dờn như sóng vỗ
quấn quanh những giấc mộng ban ngày.
Kỉ niệm bồng bềnh như mây
nồng nàn như lửa, giá lạnh như băng.
Còn trong ta mùa đông trắng
và nỗi nhớ lặng lẽ điên cuồng.

Hà Nội 31/10/07

Giao mùa

Gió cắt đêm ngọt ngào và lặng lẽ
Chuyếnh choáng bước thu đi.
Gió miên man miền da thịt phai dần hơi ấm
Đông về
âm thầm, bình thản.
Đêm xôn xao
hương gió nồng nàn
mùi hoa sữa len lén đánh thức đôi mắt em ngai ngái giấc mơ ngày gió.
Đèn vàng mong manh như mắt ai
ấm áp và lạnh lẽo...
Cuối ngõ đổ những bóng dài
những hình hài im lặng
thu mình và cuộn chặt lại trong màu đêm cuồng say.
Kỉ niệm và nỗi nhớ.
Những hơi thở nhẹ hơn cánh hoa rơi.
Mùa thu tơi bời nắng
Mùa đông hoang tàn gió
Ôm chặt lấy nhau vội vàng cuống quít
cất cánh bay lên...

Thở dài

Có những nỗi buồn không biết từ đâu đến
giăng mắc quanh tôi như mạng nhện
từng lớp từng lớp.
Tôi gạt tay phá tan chúng
Tơ nhện bám đầy những ngón tay.
Rùng mình.

Muốn rửa sạch mạng nhện trên tay bằng xà phòng thơm
Muốn quét sạch mạng nhện xung quanh bằng chổi lông gà
Nhưng những con nhện vẫn cần mẫn nhả tơ...
tầng tầng lớp lớp.
Ngày ngày tháng tháng.
Tôi ngồi lặng yên với đôi mắt đờ đẫn
Chợt thấy mình ngớ ngẩn
Muốn ngủ và muốn quên.
Thở dài.

Hà Nội 28/9/07

Blue girl


Cô gái nhỏ màu xanh.
Vẽ em trong một chiều mưa
Những cánh cửa kêu gào vội vã
Gió và nước lả lơi
Đất trời nhảy múa.
Trong góc nhỏ
Tôi ngồi vẽ
Lặng lẽ
Mỉm cười.
Cô gái nhỏ không mắt ngời môi thắm.
Bờ vai xanh xao.
Bàn tay hanh hao.
Lưng mềm nhợt nhạt.
Em là tôi
Tôi là em
Chia nhau một nửa nụ cười
Nỗi niềm xa lạ không tên.

Hà Nội 7/8/07

Monday, November 12, 2007

Sau thềm mùa hạ

Nắng lịm dần trên biển Cửa Đại. Màu xanh thăm thẳm của trời và biển sẫm đục dần.Trời chiều lặng lẽ buông xuống ngược với những tiếng cười trên sóng mỗi lúc một rộn ràng hơn của khách du lịch. Khi cái nắng chói chang của miền Trung dịu bớt là lúc người ta ríu rít kéo nhau chạy xuống biển. Đã qua giờ nắng gắt,chưa đến tối muộn,đây là giờ vàng để chơi đùa với biển. Tôi ngồi trên bờ cát,tận hưởng cảm giác đôi lúc những con sóng khiêu khích đi sâu vào bờ chồm lên nửa thân mình. Tôi thích được sóng vỗ về như thế.

-Sao ngồi thừ ra thế em? Em đang nghĩ gì à? Xuống biển với mọi người đi!

Tôi ngẩng mặt lên nhìn Kiên, những giọt nước lăn đều trên mặt và nhỏ long tong từ mái tóc anh. Tôi cười.

-Em có nghĩ gì đâu. Linh tinh ấy mà.Anh xuống trước đi. Mấy phút nữa em xuống.

-Ừ,em nhanh lên nhé,xuống muộn quá nước lạnh.

Anh lao ra sóng.Tôi nhìn theo bóng anh,mỉm cười.Làm sao có thể cho anh biết rằng tôi đang nhớ về một người con trai khác,một người con của mảnh đất Hội An này,người yêu đầu tiên của tôi.

Ba năm trước,cũng trong một ngày hè tháng sáu nắng cháy như thế này,tôi đã gặp Quang. Hôm ấy,nắng bỏng rát quện với khói bụi khiến những con đường Hà Nội bị siết chặt lại như Bạch Tuyết với cái thắt lưng của bà mẹ kế,siết chặt đến ngạt thở.Tôi lếch thếch chui vào quán cafe quen thuộc của mình.Tôi vẫn thường hay đến đấy.Đó là một quán nhỏ nằm sâu trong ngõ,buổi tối một số ngày trong tuần người ta thường chơi unpluggled nhạc Rock và nhạc Trịnh Công Sơn.Tôi ít khi đến quán buổi tối vì một học sinh lên lớp 12,chuẩn bị thi đại học thì bận đi học thêm và không được đi chơi nhiều.Ngược lại,vào buổi chiều tôi hay ngồi một mình ở đấy khoảng một tiếng hai ba buổi một tuần sau giờ học thêm ca chiều.Không gian mờ nhạt hơi u tối,cách bài trí đơn giản,những bức tranh sơn dầu trầm màu của chủ quán,những tấm ảnh cũ của John Lennon,Eric Clapton,Jimi hendrix...,những bản ballad dìu dịu bật mỗi chiều và giá đồ uống rất rẻ biến quán cafe nhỏ ấy thành một điểm dừng chân thân thương của tôi.Tôi thường chui vào một góc,lấy cây guitar ra nghịch và lặng lẽ quan sát những người khách khác.

Như mọi khi,tôi tìm cái góc nhỏ của mình.Nhưng chỗ ấy đã có người ngồi,một anh chàng có mái tóc giống tôi,ngắn đến ngang gáy,lấp xấp qua tai và tóc mái loà xoà qua mắt.Anh ta đang chơi bài Soldier of Fortune bằng cây đàn tôi thích.Tiếng guitar não nề làm tôi chùng xuống.Anh ta đánh rất hay.Không có cách nào khác,tôi đành ngồi vào một góc khác và im lặng nghe tiếng đàn.Lạ lùng thay buổi chiều cứ lặng lẽ trôi qua như thế.Anh ta chơi từ bài này qua bài khác của Nirvana và The Beatles,đôi lúc dừng lại hút vài hơi thuốc,nhấp ly cafe đã tan loãng trong nước đá,hướng đôi mắt xa xăm về phía cửa ra vào vài phút rồi lại tiếp tục gẩy đàn.Tôi cũng chỉ ngồi một chỗ,quan sát anh ta và những người khác cho đến khi trong quán chỉ còn lại hai người khách là chúng tôi.Đã đến giờ tôi phải đến lớp học thêm buổi tối,nhưng rất nhanh chóng tôi quyết định rằng sẽ không rời khỏi quán trong tâm trạng uể oải và lơ lửng này.Nhắm mắt lại,nghe từng nốt nhạc Michelle thấm qua tai,tôi thấy lòng mình dịu lại,một cách vô thức tôi lẩm bẩm hát theo.Bản nhạc kết thúc,tôi nghe thấy sự tĩnh lặng kéo dài.Có lẽ anh dừng lại để hút thuốc.Tôi vẫn nhắm mắt,dựa lưng vào tường,hưởng dư vị ngọt ngào đáng yêu mà Michelle mang lại.

-Em cũng thích Beat ah?

Tôi mở mắt ra.Anh ta hỏi tôi.Mất một hai giây ngỡ ngàng tôi mới bật được ra thành tiếng.

-À...Vâng...Cũng có thích...Nhưng em nghe Beatles không nhiều lắm.

-Anh thì rất thích.Beat là một band tuyệt vời.Mà hình như em hay đến quán và hay ngồi chỗ này?

Anh ta cười.Nụ cười hiền khá đẹp trai trong ánh sáng nhập nhoạng.Tôi cũng mỉm cười.

-Em hay ngồi ở góc này.Vậy anh cũng là khách quen?

-Ừ,anh đến thường xuyên.Cũng hay ngồi chỗ này.Mấy lần đến thì đã thấy em ngồi mất rồi.

Anh ta cười vui vẻ.Chà,cười trông đẹp trai thật,tôi thầm nghĩ.Anh ta làm tôi bật cười theo.

-Thế này thì chị phải cho đấu giá chỗ ngồi này thôi,hay là hai đứa chia nhau thời gian biểu ngồi nhỉ?Tiếng chị Lam,con gái chủ quán cười theo.Mà tuần vừa rồi không thấy em,Duy bảo chị là em về Hội An à?

-Vâng,em về nhà mấy hôm.

Quang lại mỉm cười,nhưng nụ cười có gì đó mong manh và trĩu nặng.mắt anh chìm trong màu nâu khói.Sau này tôi cứ luôn nghĩ đến đôi mắt ấy.Ánh mắt trong suốt,đượm buồn,xa xăm.Ánh mắt cố giấu những rạn vỡ bên trong bằng cái nhìn thẳng và kiên định.Ánh mắt ấy ám ảnh tôi.

Sau buổi đó,vì ánh mắt,nụ cười,tiếng đàn ấy,tôi nghĩ đến Quang rất nhiều.Trái tim của đứa con gái mười bảy tuổi đã xốn xang không ngờ.Tôi cũng ngạc nhiên với chính mình là tại sao tôi có thể thích một người nhanh như thế.Trước đây tôi cũng từng thích một vài người nhưng lần này rất khác.Tôi bỏ gần hết những buổi tụ tập uống rượu với bạn,bỏ cả những buổi đi bộ lang thang một mình,có thời gian là tôi lại đến quán,nép mình vào góc và chờ đợi sự xuất hiện của Quang.

Chúng tôi xích gần lại với nhau hơn.Lúc đầu chỉ là đôi ba câu chào hỏi và nói chuyện về âm nhạc.Lâu dần chúng tôi nói chuyện cởi mở hơn về cuộc sống.Quang là người khá ít nói.Anh chỉ thật sự cởi mở với những người đã quen thuộc.Khi tôi nhận ra điều này,tôi lấy làm lạ vì sao hôm ấy anh bắt chuyện với tôi trước.Mãi về sau tôi mới biết lí do.

Quang trở thành một phần trong cuộc sống của tôi từ lúc nào không hay.Chúng tôi thân thiết hơn,thành bạn thân,anh em,hay đại loại như vậy,tôi không đặt tên cho mối quan hệ ấy.Với sự nhạy cảm thừa có và giác quan thứ sáu của một đứa con gái mới lớn,tôi cảm thấy sự yêu quí đặc biệt từ Quang.Tôi nghĩ anh có tình cảm với tôi.Nhưng tôi không chắc chắn,và không tự tin.Tôi cũng không xác định được những thứ xôn xao trong mình.Qua thời gian tiếp cận đầu tiên,cảm xúc của tôi ổn định hơn.Tôi không còn cảm thấy hai má nóng bừng lên khi ngồi một mình tưởng tượng về Quang.Tim tôi không còn nhảy lung tung khi anh đột nhiên xuất hiện.Thay vào đó là cảm giác bình yên và một chút tự mãn vì tôi có ý nghĩa với anh.

Chúng tôi lang thang trên những bãi sông,chia sẻ với nhau đầm sen cuối mùa và những cơn gió chiều phủ Tây Hồ.Hương sen vấn vít mùa hè tôi và anh.Ở bên anh,nắng hè dịu lại,những cơn gió xuyên qua tôi lồng lộng,lòng tôi phấp phới,tâm hồn tôi rộng mở và thanh thản. Nhưng anh không biết điều ấy.Tôi giấu ánh mắt nhìn anh hiền dịu sau lớp tóc mái loà xoà.Đôi khi ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau mà không nói điều gì.Tôi cảm thấy có thể nhìn thấu suốt anh. Tôi cũng có cảm giác anh nhìn xuyên qua tôi.Nhưng tất cả đều im lặng.Giữa chúng tôi có một bức tường thuỷ tinh,tưởng rằng có thể đưa tay ra lật mái tóc của anh lên,nhìn sâu vào trong mắt,nói cụ thể một điều gì đó,nhưng tôi không làm được.

Tôi mơ hồ giữa cảm giác về một người bạn,một người anh và một người yêu.Có những khi tôi muốn ôm lấy anh và nói hết những điều tôi cảm thấy.Có những khi tôi không thể nắm bắt được những điều anh nghĩ,trong lòng nghèn nghẹn cảm giác của một đứa trẻ bị bỏ rơi.Có những khi chúng tôi cười cùng nhau và tuyệt nhiên trong đầu không gợn điều gì ngoài cảm giác gần gũi bạn bè.Mùa thu bình thản trôi qua.

*********

Một ngày mùa đông,những cơn gió luồn bàn tay lạnh buốt qua mọi nẻo đường Hà Nội. Những góc phố,những tán cây,những mảnh trời đông cứng trong màu sương bàng bạc. Tôi và Quang ngồi bên một góc hồ. Gió thốc qua mặt,vò rối tóc và luồn lách qua tai. Cái lạnh tê tái thấm vào tôi nhanh chóng cất tiếng ho khùng khục. Quang gỡ chiếc khăn len đan tay xù xì màu đen trên cổ quàng cho tôi. Chiếc khăn to và dày,len đã xổ nhiều,có lẽ đã qua được mấy mùa đông. Cổ tôi nhanh chóng ấm sực lên. Lòng tôi cũng ấm sực lên lạ lùng.

-Khăn ai đan đây anh? Đây là khăn tự đan nhỉ. Chị thứ nhất hay chị thứ hai thế?

Trước đây tôi đã từng hỏi Quang chuyện người yêu. Anh đã từng yêu hai người. Người thứ nhất là bạn học cùng cấp ba ở Hội An. Người thứ hai cùng trường đại học,chia tay nhau hơn một năm trước.

-Bà anh đan cho anh. Quang mỉm cười nhìn tôi.

Ánh mắt ấy chứa chan nắng ấm. Tôi bỗng thấy mình tan chảy trong ánh mắt ấy. Tôi quay về phía mặt hồ. Ở góc bờ bên kia,những con thuyền xa mờ lặng lờ trôi. Quang mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Anh sống với bà và chị gái. Bà là người thân thương và kính yêu nhất của anh.

-Ấm quá. Bà đan dày thật đấy. Khăn len mua ngoài mỏng dính.

-Ừ. Thế mới chịu thấu cái rét Hà Nội. Bà anh vốn là người Bắc,nên rõ lắm.

-Ôi thế à. Hội An chắc nóng quanh năm nhỉ,đâu cần đan khăn to thế này. Bà chiều cháu quá. Ghen với anh đấy.

-Em vẫn chưa vào Hội An bao giờ nhỉ. Thi đại học xong xuôi rồi anh dẫn vào. Xin làm cháu bà đi,rồi bà đan khăn cho,khỏi cần ghen làm gì.

Chúng tôi cùng cười ầm lên.

-Hứa rồi đấy nhé. Nhưng mà lỡ không được thì sao? Bà có chị Hiền rồi mà. Nhiều cháu gái quá.

Tôi cười phụng phịu như đứa trẻ đòi quà. Quang là một trong số rất ít người tôi đôi khi làm nũng vòi vĩnh như trẻ con.

-Làm cháu dâu mà.

Giọng Quang nhẹ như khói.Anh nói với tôi như thể đó là điều hiển nhiên như mùa đông thì lạnh còn mùa hè thì nóng.

Tôi hơi sững người lại. Hai má tôi chợt nóng bừng lên.Tim tôi như ngừng lại một nhịp rồi bỗng nhiên đập gấp gáp hơn. Mắt tôi mở to nhìn anh. Nhanh chóng nhận ra phản ứng ấy của tôi,Quang bật cười rồi quay mặt đi.

-Anh đùa thôi mà.

Đó là một câu nói đùa bình thường. Như mọi khi,với những người khác, những câu nói đùa hơn thế cũng không khiến tôi ngạc nhiên và mất bình tĩnh. Tôi giống một con ngốc. Trong một giây tôi đã tin điều đó là thật. Tôi bối rối. Nhưng đấy không thể chỉ là một câu nói đùa. Tôi nghe trong giọng nói và tiếng cười của Quang có sự ngượng nghịu,vội vàng. Trong khoảnh khắc ấy,tôi có cảm giác bức tường thuỷ tinh giữa chúng tôi có một vết nứt lớn. Tôi phải chớp lấy cơ hội ấy.

-Anh đùa à? Thật không vậy? Má tôi nóng bừng xấu hổ.Tôi đang làm gì thế này. Tôi nói trước khi kịp nghĩ. Em không thấy giống nói đùa lắm.

Tôi nhìn Quang chằm chằm. Tôi đang thu hết can đảm để truy đuổi anh. Tôi không biết điều gì chờ đợi tôi sau bức tường thuỷ tinh. Tôi chỉ biết là tôi không thể chịu đựng được nó nữa. Tôi phải đập vỡ nó và đi đến cùng.

Im lặng vài giây,Quang quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi.

-Em cứ nghĩ nó là câu nói đùa đi. Bình thường thôi mà.

-Em xin anh. Anh không nói đùa mà,phải không? Điều đó rất quan trọng với em. Vừa nói dứt lời tôi liền cảm thấy mình đã sai lầm. Có lẽ tôi là một con ngốc thật sự.

Lại là một sự im lặng. Quang đang nhìn xuyên qua tôi. Ánh mắt anh dịu dàng và ấm áp. Rồi anh mỉm cười.

-Anh thua em rồi.Ừ...Anh không đùa.

Bao nhiêu can đảm đều bay mất,tim tôi rớt ra ngoài. Cổ họng khô lại. Tôi thu hết sức hít một hơi dài,nuốt nước bọt và ngọng nghịu.

-Ý anh là...Em không hiểu nhầm,phải không? Có nghĩa là...

-Anh yêu em.

Tôi có cảm giác như mình nghe nhầm. Nhưng tôi biết là tôi không nghe sai một từ nào.Cổ họng tôi khô nghẹn. Nhưng nắng ấm bừng lên trong tôi.Một cái gì đó vỡ oà,không phải vỡ ra vì đau đớn,mà vỡ ra vì không thể kìm nén lâu hơn nữa những trào dâng trong lòng. Những con sóng đã tràn bờ. Tôi nhìn sâu hơn vào mắt anh. Ánh mắt chúng tôi xuyên suốt qua nhau. Im lặng.Tôi nghe tim mình thổn thức từng nhịp.

Tôi bỗng bật cười. Tôi đã tin điều đó là sự thật. Tôi bất ngờ và sung sướng,nhưng cũng thấy buồn cười cho chúng tôi. Điều này có lẽ cả hai đều đã dự cảm từ lâu,nhưng không ai dám bước qua bức tường ngăn cách.

-Em cũng vậy mà...Sao bây giờ mình mới nói với nhau nhỉ.

Quang cũng cười. Anh nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy tôi. Tôi tan chảy như tuyết dưới nắng hè. Sau một lúc ngập ngừng tôi đưa tay lên ôm lấy Quang,thì thầm.

-Em yêu anh.

Cái ôm đầu tiên ngọt ngào và thơ dại. Vòng tay ngượng ngùng. Giọng nói ngượng ngùng. Sự im lặng ngượng ngùng. Tất cả đều êm dịu vô cùng. Tôi ngập tràn hạnh phúc.

Đó là những ngày ngọt ngào nhất trong đời tôi. Ở bên Quang,tôi trải qua những cảm giác chưa từng có. Tôi bỗng thấy mình hiền dịu và nhỏ bé. Tôi chưa từng nghĩ mình có thể thay đổi như thế. Tôi mộng mơ,dịu dàng và cũng mềm yếu hơn. Đôi khi tôi tủm tỉm cười một mình với suy nghĩ mình nép vào Quang mềm mại như một cánh hoa và anh là ngọn gió cuốn tôi đi. Quang lấp gần đầy thế giới trống vắng của tôi.

Tôi cũng bắt đầu biết ghen với những cô nàng đại học xung quanh Quang. Những cô có cá tính lạ lùng với mái tóc cực ngắn,kẻ viền mắt thật đậm và bấm khuyên đầy tai. Những cô sành điệu luôn biết cách để lộ ra những mảng da thịt trắng hồng khêu gợi. Những cô xinh xắn điệu đàng làm dáng trong những bộ váy hoa đáng yêu. Họ ở thế giới khác tôi. Xét một cách khách quan,họ lôi cuốn đám đông còn tôi thì không. Tôi quấn mình trong những chiếc sơmi đơn giản rộng thùng thình .Trên tay tôi là những sợi dây da và hạt gỗ xù xì. Mái tóc ngắn lởm chởm không theo mode làm tăng thêm trong họ cảm giác tôi là một đứa trẻ ranh lạnh lùng và khó gần. Từ khi có Quang,tôi bỗng thấy thiếu tự tin khi đứng cạnh họ. Tôi muốn mình hấp dẫn hơn. Cảm giác nữ tính lớn lên trong tôi mỗi ngày khiến tôi sung sướng lẫn lo âu. Tôi muốn làm một người con gái bình thường.

***********
Gia đình tôi không nhận ra sự thay đổi ấy. Vẫn luôn như thế, bố mẹ tôi bận rộn với việc cơ quan, về nhà bận chăm con nhỏ và bận với việc cãi nhau. Tôi đã quen thu mình vào một góc riêng trong gia đình mình. Ngày còn nhỏ, tôi thường chui vào phòng đóng kín cửa và khóc một mình. Bây giờ những lúc như thế, tôi có một thói quen mới, dắt đứa em tôi lang thang đâu đó,đi ăn chè,ăn kem,đi công viên,đến thăm ông bà... Mai này em tôi lớn lên, nó sẽ không trở thành một đứa con gái lúc nào cũng cô đơn và dễ vỡ như tôi. Tuổi thơ là trang giấy trắng. Những màu vẽ sẽ theo nó đến hết cuộc đời.

Tôi ngắm thiên thần nhỏ của tôi đang mút kem. Nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn và nhút nhát. Khi bạn bè chạy ầm ầm ngoài sân và leo trèo lên bàn ghế thì nó lặng lẽ ngồi vẽ một mình. Có lẽ tâm hồn non nớt và ngây thơ của nó cũng cảm nhận được những giọt nước mắt của mẹ và đôi mắt đỏ ngầu của bố. Khi tôi không có nhà hoặc đã quá muộn để trốn ra đường, con bé phải chứng kiến những gì nó không nên thấy. Tôi chẳng thể bảo bọc nó trong bầu không khí vô trùng.

Ngày xưa tôi dằn vặt rất nhiều vì sao gia đình tôi còn tồn tại đến tận bây giờ và em tôi lại được sinh ra đời. Thời gian học cấp hai, tôi khóc rất nhiều. Tôi muốn bỏ nhà đi, muốn tự tử, muốn phá quấy, muốn làm mọi trò điên khùng để phá tan sự ngột ngạt trong gia đình. Lúc nào tôi cũng như đang đứng trên miệng núi lửa. Gia đình tôi sẵn sàng để chia lìa. Tôi đã chuẩn bị tâm lí từ lâu. Nhưng bố mẹ tôi không buông tha cho nhau. Họ vẫn tiếp tục sống cùng một mái nhà và tiếp tục chuỗi ngày hằn học.

Một đêm tôi thức giấc đi uống nước. Tôi vô tình nhìn thấy sau cánh cửa chưa đóng kín phòng bố mẹ tôi hình ảnh họ đang chăn gối với nhau. Đó là một cú sốc lớn. Tôi có cảm giác cả thế giới lừa dối mình. Những con sâu đục khoét tôi nham nhở. Tôi cắn chăn gập mình khóc rấm rứt từng đêm. Những giọt nước mắt loang lổ trên gối đưa tôi vào những cơn mê chập chờn. Những tấm lưng trần cuộn tròn lại với nhau,xoắn xuýt bốc lên cao như làn khói thuốc. Tôi bị lún trong đầm lầy. Có một bàn tay đưa ra kéo tôi lên nhưng thân thể tôi lại nhão ra thành bùn. Từ ngày ấy tôi xa dần bố mẹ. Càng ngày họ càng không hiểu tôi. Sau khi em tôi ra đời, khoảng cách ấy càng lớn dần lên. Cũng từ đêm kì dị ấy, hình thành trong tôi không chỉ là khoảng trống vắng cô đơn không thể lấp đầy mà còn là những ý niệm và ám ảnh đầu tiên về đàn ông và đàn bà.


Tháng tư về trong những đợt không khí nóng lạnh xen lẫn nhau làm xôn xao từng góc phố Hà Nội. Nắng chiều và gió xuyên qua khe cửa sổ mơn man trên lưng Quang, cùng bàn tay của tôi. Anh đang lim dim ngủ, hé đôi mắt nâu nhìn tôi mỉm cười và siết vòng tay ôm chặt tôi bé nhỏ trong anh. Chúng tôi nằm mềm nhũn trong nhau. Tôi và anh là hai cục bơ trên chảo lửa, nóng lên rồi cùng tan chảy. Tôi thuộc về anh. Anh thuộc về tôi. Chúng tôi hoà làm một.

Cuối cùng điều đó cũng xảy ra. Những ngày tháng yêu thương nồng nàn đã đẩy những ham muốn vùi sâu trong mỗi con người trỗi dậy. Lý trí và cảm xúc, khuôn phép và cám dỗ giằng co, dằn vặt tôi. Đến một ngày tất cả bị nhấn chìm trong những hơi thở nóng hổi trên thân thể. Tôi không thể cưỡng lại.

Những ngày đầu tiên,tôi cuốn chặt mình trong cảm giác tội lỗi. Tôi nhơ nhớp. Tôi phản bội chính mình. Tôi để rắn độc cắn và nọc của nó đã lan đi khắp cơ thể. Tôi không còn là con gái. Nếu tôi và Quang không lấy nhau, thì tôi sẽ phải nói với người chồng sau này của tôi rằng “em không còn trinh nữa”. Nhưng cuối cùng tôi vẫn cuốn mình đi. Tôi không đặt tên cho nó, là tình yêu, cám dỗ hay bất kì điều điên rồ nào khác.

Trải nghiệm cho tôi cái nhìn rộng lượng hơn. Từ lúc nào đấy bỗng nhiên tôi nhận ra trong mình nhen nhóm một chút tự hào rằng tôi là đàn bà. Tôi nhìn bạn học cùng lớp qua những sợi tóc phất phơ. Bây giờ tôi đã quá khác chúng. Tôi khác chính tôi. Những câu chuyện tôi đã được chia sẻ trước đây,giờ đây tôi có cảm nhận khác,cảm thông hơn. Khi ấy tôi an ủi họ nhưng thực sự tôi không thể hiểu nổi vì sao họ lại như thế. Tôi thấm thía cảm xúc của những nhân vật tiểu thuyết tôi từng đọc. Ngày trước những trang viết ấy trượt qua tôi chỉ đọng lại một cái nhìn chung chung và mờ nhạt. Tôi đã khác xưa. Cảm thức về cuộc sống và nữ tính lay động tôi nhiều hơn. Sau khi tắm, tôi đứng lặng ngắm mình trong gương,miệng mỉm cười nhưng mắt buồn man mác. Có bàn tay đã lấy mất của tôi những điều quí giá. Nhưng tôi đã trở thành đàn bà.


Tháng sáu oi nồng làm tăng thêm khó chịu và mệt mỏi cho những ngày ôn thi đại học. Nắng chói chang từ 6giờ sáng đến 6giờ chiều. Trời không buông gió. Cảm giác tù đọng và ngột ngạt bốc khói trên đầu tôi. Chợt có tiếng cãi nhau ầm ầm đập vào tai. Bố mẹ tôi lại gây chuyện. Hôm nay là chủ nhật, em tôi đang ở nhà bà ngoại. Không cần lo lắng cho nó, nhưng tôi cũng nhanh chóng tìm cách rời khỏi nhà. Vừa đến cửa, một câu nói của mẹ khiến tôi sững lại. Bố tôi có bồ. Đó là một người quen cũ của gia đình. Cô ta có thai. Sáng nay mẹ tôi tìm đến nhà người đàn bà khốn khổ ấy. Vì chuyện đó mà họ cãi nhau. Tim tôi thắt lại. Ai đó rút cạn sinh lực của tôi. Không còn nuôi hi vọng gia đình mình yên ấm hạnh phúc từ lâu, nhưng tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ đến tình cảnh này. Tôi cảm giác mình bị tước đoạt một thứ gì đó rất quan trọng. Cổ họng tôi khan lại. Hơi thở nặng nề. Tôi chìm đắm trong những mâu thuẫn giằng xé. Sau một lúc thất thểu lang thang,đôi chân tôi rệu rã dừng lại ở quán rượu quen.

Tôi gọi điện cho Quang. Cố lấy giọng bình thản.

-Anh à,em đang ở 2D. Anh qua đây với em được không?

-Sao hôm nay em lại ngồi đấy? Em ngồi với ai hay ngồi một mình? Bây giờ anh không qua được. Anh phải lên Linh Đàm đón Ngọc,nó đang say.

-Em ngồi một mình. Em có chuyện thật mà. Anh qua với em.

Tôi phải rất cố gắng mới giữ được cho giọng không nghẹn lại.

-Em về nhà đi. Lát nữa anh gọi cho em. Em biết mà,cái Ngọc đã uống rượu bao giờ đâu.

Nước mắt tôi trào ra. Anh ta luôn tốt với bạn bè như thế. Anh ta sẵn sàng đi ngay lập tức khi những cô em của anh ta gọi. Em Ngọc của anh ta hiền lành ngoan ngoãn chưa từng biết đến mùi men. Còn tôi đã quen bia rượu từ lâu. Đâu cần phải lo cho tôi.

-Vâng.

Vừa dừng máy là tôi bật khóc. Khóc nấc lên như một đứa trẻ. Tôi gọi điện cho một người bạn thân qua đón tôi. Chúng tôi mang rượu lên hồ Tây uống với nhau. Không gian tràn ngập hương sen. Mùi hương nao nao khiến tôi chùng xuống. Tôi thôi khóc. Chỉ còn thấy hoang hoải trống vắng. Mùi rượu và mùi sen quện lẫn vào nhau. Chưa bao giờ tôi say như thế. Tôi vẫn biết xung quanh tôi có những gì đang diễn ra, nhưng chân tay tôi mềm nhũn và mặt đất chao đảo. Tôi nằm bệt xuống đất và khóc rấm rứt. Bạn nhìn tôi bất lực. Anh ta lau bớt nước mắt trên mặt tôi và nói những lời động viên an ủi. Nhưng tôi không thể nhớ nổi anh đã nói những gì. Có lẽ những lời ấy đã thoảng qua tai tôi rồi bay vút lên trời.

Đêm buông xuống, anh bạn đưa tôi về. Ngồi sau xe, tôi hỏi anh:

-Em ôm anh được không?

Bạn tôi đồng ý. Tôi ôm chặt lấy anh.

Đến phố gần nhà, tôi thấy Quang đi ngược chiều lại. Ngọc ngồi sau xe, cũng đang ôm anh ta. Chúng tôi dừng lại. Như một phản xạ tự nhiên, tôi và Ngọc đều rụt tay lại. Quang chạy về phía tôi, lo âu và giận dữ.

-Anh tìm em khắp nơi. Sao em lại tắt máy?

Bạn tôi phân trần. Tôi im lặng. Đầu óc lùng bùng. Ngọc đang tiến lại phía chúng tôi. Bước chân vững vàng trên đôi giày cao gót. Cô ta không say. Ba người đó chao nghiêng qua tôi. Ruột gan cồn cào.Tôi gập người nôn ồng ộc xuống vệ đường.


Hôm sau chúng tôi chia tay nhau. Tôi không giải thích. Quang không giải thích. Giận dữ và tự ái nuốt chửng mọi thứ. Chúng tôi không có cơ hội để nghĩ lại và sửa sai. Tôi bị cấm ra đường và khoá điện thoại cho đến khi thi xong. Chuyện gia đình và kì thi đang đến gần khiến tôi kiệt sức. Tôi cố gắng tập trung vào học để không phải nghĩ đến những sụp đổ quanh mình. Tôi giấu những rạn vỡ vào đêm.

Quang bận làm tốt nghiệp. Bảo vệ xong anh lập tức trở về Hội An. Chị anh lấy chồng trong Nam. Anh về sống với bà. Kể từ ấy tôi không còn biết tin tức của anh.

Tôi đỗ đại học vừa đủ điểm. Chuyện bố mẹ tôi cũng xẹp xuống. Gia đình trở lại những cuộc cãi vã ồn ào thường nhật. Những niềm vui không khoả lấp được nỗi đau nhức nhối trong tôi. Thế giới quanh tôi hoang tàn và vắng lặng. Tôi thôi không uống rượu, cũng không quay trở lại quán nhỏ quen thuộc nơi tôi và Quang gặp nhau. Tôi cũng không tìm cách liên lạc với anh và bạn bè anh. Quang sẽ sống hạnh phúc khi biết tôi sống tốt không cần anh, và quên đi chuyện tình khờ dại này. Tôi trả anh về Hội An của anh. Tôi vùi mình trong Hà Nội của tôi.

Tôi đuổi theo hương sen đến cuối mùa. Chiều nào tôi cũng nép vào một góc của đầm sen và lặng lẽ ngắm những phai tàn. Mùa sen năm trước vừa như mới chỉ hôm qua vừa xa cách muôn trùng. Quang từng nói tôi là hoa sen của anh, không phải chỉ vì tên tôi là Liên. Bởi vì sen và tôi giống nhau. Lúc này tôi thấy mình chính là những bông sen cuối mùa này,khô cằn và tàn úa. Quang từng nói ánh mắt tôi giống anh. Lần đầu tiên trông thấy tôi anh đã nhận ra điều ấy. Bây giờ tôi nhìn đôi mắt tôi trong gương rất lâu nhưng không thấy anh. Chúng tôi không còn thuộc về nhau. Mùa hè nhạt nhoà trong nắng gắt và những cơn mưa.

Anh có mong

Em về trong mùa hạ

Những yêu thương theo gió cuốn lên trời

Chỉ còn nắng và em đứng đợi

Mùa sen không còn xanh lá

Những cánh hoa tàn tạ

Phai nhạt trời chiều.

Mùa hạ nào đã thành xa lạ

Mùa hạ nào em trả lại cho anh.


**********

Tôi lao mình vào biển. Gió và sóng lao vào tôi. Biển ngập dần thân thể tôi, mát lạnh. Tôi đang ở rất gần Quang. Tôi đang đứng trên mảnh đất quê hương anh như ngày xưa vẫn thường mong. Nhưng bên anh bây giờ không phải là tôi. Một cô gái xứ Quảng mặn mà nào đấy,có lẽ. Tôi bơi về phía bạn bè. Bên tôi bây giờ cũng không phải là anh.

Một năm trước Kiên đã lôi tôi ra khỏi mùa hè ám ảnh hình bóng Quang. Dịu dàng và kiên nhẫn, anh đến và cho tôi bờ vai vững chắc mỗi khi tôi cần. Kiên không phải là một người đặc biệt tinh tế, nhưng anh sẵn sàng lắng nghe tôi nói, cảm thông với những thất thường và chờ đợi khi tôi biến mất trong thế giới của riêng tôi. Anh khiến tôi cười khi nỗi buồn và mệt mỏi vây hãm. Anh lặng im ôm tôi khi tôi nói với anh rằng “em không còn trinh nữa”. Tôi biết ơn anh vì những yêu thương sâu nặng ấy.

Hoàng hôn buông xuống, nước lạnh khiến chúng tôi phải nuối tiếc lóp ngóp lên bờ cuộn tròn trong những chiếc khăn tắm to dày. Biển và đêm hoà làm một. Những con sóng trắng rì rầm vỗ về bờ cát chỉ còn là những dải lụa mờ mờ nơi xa. Chúng tôi về đến Hội An khi đường phố đã lên đèn. Ba ngày đủ để những ngôi nhà cổ, những gánh hàng ăn, những con đường nhỏ trở thành thân thuộc. Những dãy đèn lồng lung linh trong mắt tôi. Sớm mai phải lên đường về Hà Nội, có lẽ tôi đã làm tuột khỏi tay cơ hội cuối cùng được trông thấy Quang.

Ý tưởng đến Hội An trong kì nghỉ hè không phải của tôi. Một vài người bạn đã rủ Kiên và tôi cùng đi. Tất cả mọi người đều háo hức chuẩn bị cho chuyến đi. Riêng tôi giấu trong mình một tình cảm khác. Suốt chặng đường đi tôi luôn nghĩ tôi sẽ làm gì, sẽ nói gì nếu gặp lại Quang. Tôi tưởng tượng những mảnh trời, những góc nắng đã làm nên tuổi thơ anh. Tôi ngần ngại và nhói đau khi nghĩ đến việc anh biết tôi đi cùng người yêu và tôi phải gặp người mới của anh. Tôi chưa từng quên Quang. Nhưng chuyến đi này khiến tôi nhận ra nhiều hơn thế. Tôi còn tha thiết yêu anh.

Điều hoang đường nhất là tình yêu em dành cho anh

Đã lâu rồi,xa rồi,vẫn còn ánh lửa chưa dứt gọi mời

Ngày đó vội vàng rồi chóng qua, anh là người chóng quên

Em như đứa trẻ thơ, tình này chắc nhiều dại khờ...”

Kiên không hiểu vì sao tôi cứ lẩm nhẩm bài hát ấy. Bởi tôi vẫn thường vu vơ hát một vài câu nào đấy, chẳng có lý do, cũng chẳng vì tôi quá thích. Nhưng lần này thì có. Một chút nào đó trong tôi ngậm ngùi rằng những lời bài hát ấy đang khe khẽ ngân lên những vương vấn lòng tôi.

Bạn tôi giục về ngủ sớm chuẩn bị cho chuyến đi dài ngày mai nhưng tôi còn nấn ná đi dạo quanh khu phố nhà Quang. Tôi hồi hộp kiếm tìm ngôi nhà mà nếu không có những chuyện đã qua, có lẽ tôi đã được bước chân vào. Đường phố Hội An về đêm rất tối. Ngôi nhà ấy nằm im lìm không một ánh đèn. Tôi đứng im lặng hồi lâu nhìn khoảng tối rêu phong đó. Bạn lại giục tôi đi. Vậy là bà và anh đã ngủ. Tôi phải về với Hà Nội của tôi thôi. Chữ duyên đã cạn thật rồi. Tôi sẽ cố quên anh. Tôi vùng vẫy để làm gì khi chúng tôi đã không còn bên nhau và mỗi người đều đã bị bó chặt trong thế giới riêng của mình. Dừng lại đi thôi, tôi ơi.

Mùa hạ nào đã thành xa lạ

Mùa hạ nào em trả lại cho anh.

Khi tôi tin rằng có lẽ không bao giờ tôi còn gặp lại Quang nữa thì anh xuất hiện. Trong một buổi chiều tháng bảy nóng nực và hối hả, tôi và anh băng qua nhau trên con đường giờ tan tầm nườm nượp người qua lại. Đó là một khoảng khắc kì lạ. Thời gian ngừng lại vào giây phút ấy. Tôi giật mình ngoảnh mặt lại nhìn anh. Anh quay đầu xe vòng lại. Tôi tin vào lúc ấy chúng tôi có cùng ánh mắt. Sững sờ kinh ngạc và tràn ngập yêu thương. Người người vẫn lướt xe đi, còn lại hai kẻ khờ dại chôn chân giữa đường. Trong tôi chỉ còn hình ảnh Quang đứng đó nhìn tôi dưới nắng chiều nhàn nhạt và xôn xao gió. Anh đang đứng giữa Hà Nội của tôi.

Những tiếng còi inh ỏi kéo chúng tôi đi. Buổi chiều đọng lại trong một quán cafe nhỏ gần đấy. Quang không thay đổi nhiều. Vẫn là anh với đôi mắt nâu buồn, mái tóc phất phơ và nụ cười ấm áp. Khác biệt có chăng chỉ là ở cảm giác điềm tĩnh và chững chạc hơn toát ra từ anh nhẹ nhàng như một màn sương mỏng. Tôi thì khác. Mái tóc giống anh nay đã dài hơn và uốn xoăn. Những chiếc sơmi lụng thụng đã được thay bằng những kiểu áo cotton ôm vừa vóc dáng, trẻ trung và màu sắc hơn.

-Em xinh ra nhiều đấy. Quang nói khi khuấy nhẹ nhẹ cốc nâu đá của anh và mỉm cười nhìn tôi. Cái nhìn thẳng, sâu và trong suốt mà tôi yêu. Tôi mỉm cười. Anh không bao giờ biết. Anh là khởi nguồn của những thay đổi ấy trong tôi.

Sau giỗ đầu của bà, Quang chuyển ra Hà Nội làm việc. Ở Hội An anh chẳng còn ai. Tôi đọc thấy nỗi cô đơn ngập dần đầy trong mắt Quang khi anh kể chuyện. Anh trở lại Hà Nội trong bóng dáng còn cô độc hơn trước kia. Khi tôi hỏi vì sao anh không tìm tôi, anh cũng chỉ mỉm cười. Có lẽ tôi cũng như anh đều cảm thấy sẽ tốt hơn nếu cả hai lặng lẽ rời xa nhau và đừng quay trở lại. Sai lầm ngày trước là không thể chấp nhận và quá sức chịu đựng. Không thể lí giải, không thể hiểu vì sao chúng tôi có thể ngốc nghếch như thế.

Chúng tôi hẹn gặp nhau nhiều lần sau đó. Quang vẫn yêu tôi. Hai năm qua anh vẫn một mình. Điều đó khiến tôi xấu hổ khi thú nhận rằng tôi đã có người yêu mới. Cũng chính ý nghĩ ấy kéo tôi trở về thực tại. Chúng tôi không còn thuộc về nhau. Nhưng tôi không ngăn được mình đến gặp anh. Nỗi nhớ thôi thúc tôi mỗi ngày. Tôi là thiêu thân lao vào lửa bỏng. Tôi muốn nhìn thấy Quang, muốn chạm vào người anh, muốn hôn lên môi anh, muốn nói rằng tôi vẫn còn yêu như ngày xưa. Tôi cố ghì chặt những cảm xúc nồng nàn trong lồng ngực. Kiên quá tốt. Tôi không thể là người phản bội. Cảm giác tội lỗi giằng xé tôi.

Tôi vẫn giữ một khoảng cách với Quang mặc dù đã bao lần tôi đã muốn bỏ lại tất cả để chạy đến bên anh. Tôi không thể xua khỏi đầu mình hình ảnh Quang, nhưng cũng không thể lảng tránh sự dằn vặt đang kêu gào trong lòng. Lần đầu tiên sau hai năm, tôi uống rượu.

8giờ sáng, khi cái nóng hầm hập bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách và mọi người bắt đầu một ngày làm việc mới, tôi rót vào dạ dày từng ly chậm rãi. Nhưng tôi say rất nhanh. Ruột gan cồn cào. Men rượu, cái đói và những cảm xúc tồi tệ cào cấu tôi càng lúc càng khó chịu. Tôi gọi điện cho Quang. Tôi muốn ôm chặt tấm lưng trần của anh. Hơi thở nóng của anh dường như lẩn lướt đâu đó quanh tôi. Tôi muốn lại bé nhỏ trong vòng tay anh. Quang đến kia rồi. Tôi muốn thuộc về anh.

Đầu đau nhức như một trái cam bị vần vò chảy nhễu nước trong đôi bàn tay chắc khoẻ, tôi nặng nhọc mở mắt ra. Cơ thể tôi không còn chút sức lực nào. Nó không muốn nhúc nhích. Tôi không còn ở quán rượu và đang nằm trong một căn phòng lạ. Cái chăn đắp trên người khiến mồ hôi chảy ướt nhẹp trên tóc, trán và lưng tôi. Lật chăn lên, tôi bàng hoàng nhận ra trên người mình chỉ còn đồ lót. Quần áo tôi treo ngay ngắn cuối giường. Không còn ai trong phòng. Chuyện gì đã xảy ra? Tôi vội vã mặc quần áo và chạy khỏi phòng. Sau cửa ra vào Quang đang ngồi trầm tư hút thuốc. Anh ngẩng mặt lên nhìn tôi. Ánh mắt nâu buồn trở nên kì lạ. Trong đôi mắt ấy có cả sự bất lực và giẫn dữ. Dường như nó sắp vỡ tan ra. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi đẩy anh sang một bên và lao ra đường.

Tôi là một con khốn nạn.

Nắng chiều rọi vào mặt tôi câm lặng và vô cảm. Tôi chìm vào thế giới u mê. Người tôi nôn nao muốn ngã gục xuống. Đầu óc quay cuồng và trống rỗng. Tôi không nên như thế. Tôi không được như thế. Tôi không muốn. Tôi gào khan từng tiếng,đứt đoạn. Hai tay tôi cào xuống nền cát như con thú hoang. Bờ sông thảm đạm và tuyệt vọng. Tôi khóc rống lên. Những giọt nước mắt không đủ xoa dịu cảm giác đau đớn và giận dữ đang thiêu đốt. Tôi không xứng đáng với Kiên. Tôi không thể đổi diện với anh được nữa. Xin hãy cho tôi trở lại. Tôi sẽ không đùa với lửa nữa. Tôi không cần. Tôi không muốn.

Tôi là một con khốn nạn.

Tôi nằm dài trên bờ cát. Mây nhuộm tím trời. Sông Hồng đỏ đục lặng lẽ trôi đi. Những cô cậu học sinh mới đây còn cười đùa và chỉ trỏ tôi đã lần lượt phóng xe đi. Không gian tĩnh lặng. Tôi hoàn toàn kiệt sức. Tôi không còn gì cả. Chỉ còn nỗi buồn thăm thẳm. Tôi phải rời xa cả hai người ấy.

Tôi mở điện thoại lên để gọi cho Kiên. Mười hai cuộc gọi nhỡ và năm tin nhắn. Hai người ấy đều đang tìm tôi. Tôi gọi điện cho Quang. Phá tan sự im lặng não nùng, anh ta nói với tôi.

-Anh đã muốn được gần em. Nhưng anh không thể. Trong khi say em đã gọi Kiên nhiều lần. Liên ạ, em không còn yêu anh nữa. Giọng anh dừng lại nặng nề. Sự im lặng khiến tim tôi như có ai bóp chặt lại. Em không cần phải lo lắng. Em nôn đầy quần áo và anh chỉ giúp em làm sạch lại thôi. Không có chuyện gì đâu.

Nước mắt tôi trào ra. Tôi không hiểu mình đang vui sướng hay đau đớn. Nhưng với tôi thế là đủ. Tôi cần phải gọi cho Kiên để nói. Em yêu anh.

Những mùa anh...

Nắng ấm xoa mềm đôi bàn tay giá lạnh
Môi mềm ôm ấp những chờ mong
Một cơn gió nhẹ
luồn qua tóc em khẽ khàng như hơi thở
mùi hương quyến luyến
dịu dàng
nối tiếp những mùa anh...
Gió đưa em về nơi bình yên sâu thẳm
ru em vào giấc ngủ,
Xung quanh em khoảng trời bát ngát
Hương hoa chập chờn những cơn mơ
Trong chiều muộn một cánh chim chao tới
Một dòng sông lặng lờ trôi
Chiều nghiêng nghiêng ánh bạc
Không gian ngừng lại
Thời gian ngừng lại
Chỉ còn em và anh...

Em không biết một sớm mai giông tố có nổi lên
hay cánh chim chiều báo lìa xa không hẹn trước
em chỉ biết từng phút giây tha thiết
là lúc này anh vẫn ở bên em
dịu dàng mà đốt cháy con tim
nhen lên lửa những ngày đông buốt giá
hàn gắn lại những mảnh hồn tan vỡ
như những ngày qua...
gió xoáy từng cơn buốt từng khối óc
những sóng lòng xô cuốn không thôi
đớn đau và mất mát
mỗi lúc buồn em lại tựa vai anh.
Em sợ lắm nếu không còn anh mỗi khi em điên dại
gặm nhấm những buồn đau đêm dài lạnh lẽo
mỗi khi em chìm đắm trong những cơn mê dài lặng câm và nước mắt
ôm lấy em và xoa dịu tâm hồn.
Em sợ lắm,sợ lắm
Anh ơi!

Em quá dại khờ
khi mong tìnhyêu là vĩnh viễn
nhưng dù cuộc đời đổi thay và bất trắc
vẫn muốn bên anh đến cuối đường này.

14/02/07

màu sắc

Ai vẽ em?
Đôi mắt xám những đêm trầm tư không ngủ
Xanh xao một dải nghĩ suy
Một trái tim cháy đỏ thiêu đốt niềm cô đơn không hẹn trước
Da trời thăm thẳm nỗi buồn
Hồng đào ngọt ngào những giấc mơ nồng thắm
Nâu trầm ấm dịu dàng
Một vệt cam điên đảo bất thường
Tím trời vời vợi
Đen cuồng một sắc khổ đau
Vàng chanh màu hi vọng cuối đường.
Nụ cười màu trắng
Và giọt nước mắt màu huyền.
Những
màu sắc
chạy vòng quanh.
Em là như thế...
phải chăng em?

hướng dương

Mặt trời lên
những giọt nắng hoà tan nỗi buồn
bốc hơi nhẹ nhàng
vệt ướt mềm trên đôi mắt xanh xao.
Một khoảng trời xanh ngắt
bao la
rực lên chói gắt
những ánh nhìn.
Cuộc đời lao xao những buồn vui giấu giếm
rộn ràng những tiếng cười
rạo rực yêu thương
bồn chồn hạnh phúc
câm lặng niềm đau.
Như mặt trời mỗi ngày vẫn lên buổi sớm
sông về biển lớn
chim lên trời cao
gió về đồng trống
Cuộc đời vẫn sải bước từng ngày.
Ơ kìa nơi xa
Một bông hướng dương ngấng mặt nhìn trời
nụ cười rực nắng
kiêu hãnh những niềm tin.

Monday, October 8, 2007

Đầu tiên

Một ngày mệt mỏi và tôi bước vào thế giới blog của google, khi mà 360yahoo blog đã trở thành một phần quá gắn bó trong cuộc sống của tôi.
Càng ngày càng có nhiều trang cá nhân được gửi tới lôi kéo sự quan tâm chú ý của tôi. Tôi cũng đã cuốn theo dòng, xác lập tài khoản bao nhiêu blog tôi cũng không nhớ được nữa. Rồi lần lượt từng cái, ít thì chỉ đúng lúc lập nick rồi thôi, nhiều thì vào thêm hai, ba lần, chúng trôi tuột qua tôi. Bản thân tôi cũng tự hỏi vì sao tôi lại lập blog này, khi mà tôi đã không chia sẻ với bất kì trang cá nhân nào khác ngoài 360yahoo, nơi tôi đã quá thân thiết và đôi khi dành ự quan tâm nhiều đến độ quá mức, nơi tôi có thể thấy rất rõ sự phổ biến của nó với những người xung quanh tôi.
Chà, hãy thử chờ xem. Gmail và google là hệ thống gần gũi với tôi chỉ kém yahoo.

Monday, August 13, 2007

lotus

Đã nhạt hương sen
Đã tàn sắc thắm
Mùa hạ qua rồi em ơi
.

Wednesday, July 11, 2007

Vỡ nát

Từ trên cao
tôi rơi xuống
vỡ nát.
Đêm lặng lẽ không một tiếng than
Tôi không khóc
Không còn cáu giận
không còn bưc bội
chi còn những mảnh vụn.
Tôi là kẻ khát trên sa mạc
những cồn cào thôi thúc tôi tìm kiếm những ảo ảnh nơi chân trời
Nơi xa kia là ốc đảo xanh
những hàng cây mượt mà gọi gió
hồ nuớc trong ngọt lành
Tôi sẽ ngụp lặn trong nó
Ôi những khát cháy
Càng cháy càng cháy điên cuồng hơn khi saunhững dấu chân vội vã khốn khổ chỉ là ảo ảnh.
Ảo ảnh mà thôi.
Kiệt sức rồi.
Ngã xuống.
Tôi chết trong tôi
Hajime,cái tên ấy cứ hiện lên trong đớn đau
Những hoang hoải,những cô đơn,những mê say,những khao khát,những ám ảnh
Hajime trong tôi
Tôi trong Hajime
Ngã xuống vực
Nơi những con kền kền hói đầu đnag đợi
Cuộc sống chưa phải ngày tận thế
Vậy mà chúngtôi lai lê bước vào sa mạc của những ảo ảnh khôn cùng.
Cuộc sống còn tiếp diễn
Chúng tôi còn phải sống
Thời gian
liệu có chữa lành ung thư?
Những tế bào nhày nhụa lan tràn trong cơ thể
ngấm ngầm nọc độc của rắn
huỷ hoại niềm hi vọng
tôi chết trong tôi.
Tách làm đôi
một nửa tôi đnag khóc
gào thét điên dại
một nửa tôi cừoi nhạo
mỉa mai cay nghiệt
Tan chảy rồi những âm vang ngày gió
Tan chảy rồi những đêm trăng
Tan chảy rồi hương sen vấn vít
Nhưng vòng tay là có thật
Đôi mắt nâu là có thật
một ngày xé nát tôi ném xuống lề đường
Cuộc đừoi có quá nhiều thứ chông chênh
bên nhữung mép vực
chỉ 1 cơn gió nhỏ
chỉ một bàn tay
xô ngang
phũ phàng
là rơi xuống đáy.
Cuộc đời có quá nhiều những viên thuốc bọc đừong
Tôi hăm hở ăn ngấu nghiến nhai
Và đắng nghét trong mồm.
Mây đã tan
chiều đã tắt
chim cũng bay rồi
chỉ còn lại tôi
hoang tàn cô đơn
nghìn mảnh vụn trôi sông.
Tại sao tôi lại làm khổ mình thế này?
Khốn kiếp
tôi đã hỏi điều này bao nhiêu lần rồi?
Tôi có thể trách ai?
Ngaòi chính bản thân tôi
Tôi có quyền níu kéo ?
Tôic ó quyền hi vọng ?
Đã tan nát hết rồi những hoàng hôn mây vàng và gió tím
đã khô kiệt rồi dòng sông và những con thuyền giấy
chỉ là cát bụi
những men say
dằn vặt để làm gì
Trái tim như quả cam nhỏ
tươi rói bóp nát trong tay ai
rồi cũng thành nứoc
rồi cũng về đất
méo mó dị hình
chảng còn thơm tho,muốn ăn muốn ngửi
thối nẫu
Cuồng điên
Tôi điên
Điên
Điên
Điên
Kí ức chỉ còn là vụn vỡ
cảm xúc chỉ còn là vụn vỡ
Tôi chỉ còn hoang mạc
thừa cát bụi
và hoang tàn
và trống vắng
Tôi cần j bây giừo?
Tôi không biết
Gọi những yêu thưong đã trôi xa
tôi tìm lại gì ngoài những thất vọng não nề cuồn cuộn về nứoc lũ
Lũ đã cuốn qua tôi
bão đã cuốn qua tôi
tiêu điều xơ xác hoàn toàn.
Hajime,khốn khổ cho chúng ta.