Friday, January 28, 2011

Life

Thi thoảng tôi liên hệ cuộc sống của mình với một bộ phim hay một cuốn tiểu thuyết nào đó. Ai đó trong chúng ta chắc đã từng xúc động trước một câu chuyện và thấy hình bóng mình trong đó. Chúng ta có lẽ cũng đã từng nói "Nếu là mình thì..." và cũng chính chúng ta luôn nói "Đời chẳng như phim".
Đúng quá, cuộc đời chẳng như phim, không phải bởi ở đâu đó không diễn ra những cảnh cường điệu hay diệu kì như phim ảnh, không có những nội tâm phức tạp như tiểu thuyết (tất nhiên tôi không đề cập đến các thể loại kinh dị hay viễn tưởng), mọi thứ đều có thể ở ngoài kia. Vậy sự khác biệt ở đâu? Khác ở hồi kết.
Phim hay truyện sẽ kết lại ở một cảnh, ở đó có một dấu chấm, kể cả thể loại happy ending hay không, kể cả loại có gợi mở hoặc nhấn nhá thêm "to be continued", thì với người xem, thế là hết.
Cuộc sống của chúng ta thì khác. Dài dằng dặc.
Chúng ta có thể đang sống một cuộc đời bình lặng, hoặc nhiều biến cố, với người này có thể rất tốt, với người kia có thể rất tệ, không ai phán xét được cuộc sống của người khác, và thậm chí cũng chưa chắc đủ thời gian để nhận xét cuộc sống của mình. Bởi đó là một hành trình liên tục, mà đến lúc chúng ta nhắm mắt, chắc mới có thể hiểu được đích xác giá trị của những điều mình đã trải qua.
Tôi chỉ cảm thấy, đôi khi dù đang sống trong cơn bế tắc hay niềm yêu đời cuồng nhiệt, tôi sốt ruột vì sự vô hạn lẫn hữu hạn của thời gian.

Ta cần gì ở cuộc sống này?
Câu trả lời có giá trị tính theo thời điểm. Nhu cầu không phải là bất biến. Nhưng dù thế nào, điều quan trọng nhất, là đừng quên yêu mình. Không nâng niu mình, thì không bao giờ thấy nhu cầu của mình đặt đúng chỗ, và được đáp ứng đủ đầy.