Wednesday, December 8, 2010

Light my fire

Con người thực ra cũng giống như loài thiêu thân. Mỗi người có một thứ ánh sáng của riêng mình và cứ cố sống cố chết lao về nó. Tiền, danh vọng, tình yêu hay bất kể cái gì, có thể không định nghĩa được. Sự đắm đuổi và điên cuồng từ trong bản năng.

Có những người biết rõ ánh sáng của mình nằm ở đâu, tất nhiên cũng có những luồng sáng khác phân tán sự chú ý, nhưng họ kiên định với một con đường duy nhất và sống với nó.

Những người khác thì loanh quanh hơn. Có thể từ bản năng có những tiếng gọi, nhưng không rõ ràng bằng, ánh sáng khi tỏ khi mờ. Thế là họ sẽ chờn vờn qua tất cả những hấp lực xung quanh.

Trừ một số rất ít người xuất chúng, đa phần chúng ta đều có quỹ thời gian như nhau, đời người chỉ kéo dài độ 70 năm, mỗi ngày 24 giờ, thanh xuân có hạn, nếu thời gian lao về một hướng nhiều hơn hẳn thì thời gian còn lại cho những thứ khác sẽ giảm đi. Đó là tất yếu không tránh được.

Người ta có xu hướng quan tâm những người lao mạnh theo một hướng nào đó, hoặc yêu thích, ngướng mộ hoặc phê phán, chối bỏ. Họ có khả năng nổi bật và thu hút sự chú ý của đám đông nhiều hơn đặc biệt với những hướng mà cộng đồng còn thiếu, còn hiếm.

Nhưng ai là người có quyền phán xét một người khác khi khả năng phân tích chỉ dừng lại ở 1 -2 mặt đời sống của họ. Đám đông càng không có quyền, đám đông chẳng qua chỉ là tập hợp của nhiều cái nhìn phiến diện cộng dồn lại với nhau.

Không ai có quyền phán xét.

Ở hướng ngược lại, bình thường cũng là một điều đáng trân trọng. Người ta quan tâm đến những điều khác biệt và lờ đi những điều bình thường tích cực. Nhưng trong sự hỗn mang, đôi khi rất nhiều điều bình thường, rất nhiều cuộc sống bình thường, số phận bình thường mới là ngưỡng cao nhất của sự phát triển lành mạnh.

Cuộc sống cần những điều khác biệt, từ những điều khác biệt nhỏ đến những điều khác biệt lớn, để có chọn lọc mà phát triển. Trên con đường ấy, điều quan trọng nhất chỉ là: hãy hạnh phúc với những gì mình có, dù nó, với người đời, là vinh quang, tăm tối hay tầm thường. Chỉ có cảm giác trong mình là quan trọng. Còn nếu không hài lòng về nó, thì phải nhấn nút thôi.

Saturday, November 20, 2010

All good things

Hôm qua em có đọc trên forum một bài về gia đình. Và em thấy buồn.

.

.

.

Ngày xưa em nghĩ em không có một gia đình đúng nghĩa, em sẽ tìm kiếm gia đình của riêng mình. Trong những năm tháng đi về với nỗi cô đơn, em từng mong về một nơi em có thể sống với chính em, có thể kiểm soát, giữ gìn, vun đắp nó, có bình an và yêu thương. Khi em tìm thấy anh, em biết điều đó có thể trở thành sự thực. Đó là một sợi dây quan trọng trong nhiều sợi dây giữ ta lại bên nhau.

.

.

.

Đến giờ thi thoảng em vẫn nói: Cứ cảm giác như mình giống như hai đứa yêu nhau và sống cùng nhau. Điều đó có 2 nghĩa. Em cảm thấy tình yêu vẫn còn mang màu sắc tươi trẻ, rạo rực, và em vẫn còn thấy thoải mái. Nhưng em chưa cảm thấy giống một gia đình.

Em không cảm thấy điều đó quá nặng nề, vì quan trọng là mình vẫn hạnh phúc bên cạnh nhau.

Nhưng em chợt nhận ra cái suy nghĩ đó sao mà mông lung và chấp chới đến vậy. Như một cánh chim có thể bay đi bất kì lúc nào. Đây là tổ, không phải một cái cây để trú qua mùa đông...

Cũng không phải vì em chưa tin, không phải thế dù em đã không còn nhiều niềm tin như ngày xưa.

.

.

.

Hôm qua em lại cáu. Cáu giận giờ đến quá dễ dàng. Thực ra em không muốn vậy. Dù nó đến rất nhanh nhưng đi cũng rất nhanh, em vẫn mong nó đừng tiếp diễn. Em không muốn trượt dài trong sự thiếu kiểm soát - thiếu nâng niu như thế.

Anh cũng hay cáu vặt .Cũng đến nhanh và đi nhanh. Theo kiểu của anh.

Chia sẻ cuộc sống, với em, quả là một điều không dễ dàng chút nào. Nhưng em sẽ cố.

.

Sáng nay em nghe lại nhiều lần bài này. Flames to dust, lovers to friends, why do all good things come to an end? Mọi sợi dây đều lỏng lẻo, nhưng gia đình là nơi em có thể, siết lai từng nút thắt, một cách dễ dàng, và ít lo lắng hơn cả mà.

Friday, November 12, 2010

Những ngôi nhà có nhiều cửa sổ

Mỗi con người giống như một ngôi nhà. Họ giao tiếp với nhau bằng cách đóng mở các cánh cửa.

Họ sẽ mở cánh cửa sổ, từng cánh một để ta được thấy phòng khách, gian bếp, rồi có thể, cả giường ngủ.

Họ sẽ mở cửa chính để mời ta vào nhà, để ngồi trong phòng khách, hoặc điềm nhiên bước qua từng căn phòng, và rất có thể, bước ra bằng cửa sau.

Họ sẽ mở rộng cửa, đón đầy nắng và gió, để ta có tầm nhìn thoáng đãng và không gian mát mẻ.

Họ sẽ để cửa hẹp để ta chỉ nhìn thấy một chút, để ta tò mò bước tiếp, hoặc ngần ngại mà bỏ qua.

Cũng có thể mỗi lần ta đi qua, họ mở một cánh cửa sổ khác nhau, ta nhìn phòng khách sạch sẽ mà chẳng biết bếp đang dơ bẩn, ta thấy khu vườn lãng mạn mà không hay phòng ngủ tối tăm.

Cũng có thể, mỗi lần ta đi qua, họ mở một cánh cửa sổ khác nhau đồng thời sắp đặt mỗi lần mỗi khác, khiến bức tranh ta tưởng tượng về họ đầy những mảnh ghép mâu thuẫn nhau.

Cũng có thể, với mỗi người, họ mở một cánh cửa duy nhất, chỉ bật đèn sáng tối, thi thoảng đặt vài bông hoa hoặc vài món trang trí khác nhau, và khi chúng ta ngại ngùng đứng bên nhau nói về họ, không ai trong chúng ta hiểu được điều gì to tát hơn thầy bói xem voi.

Đôi khi, họ kéo ta vào phòng bếp hoặc phòng ngủ, khép cửa nhẹ, khiến ta cảm thấy ấm áp, khiến ta nghĩ mình nằm trong số ít người được ngồi yên tại đó, nhưng tất nhiên ta chẳng phải là người hiếm hoi được ân huệ ấy. Một trò chơi tình cảm, không hơn.

Đôi khi, ta được vào ngôi nhà ấy rất nhiều lần, ta ngỡ rằng ta hiểu ngôi nhà ấy gần như tường tận, nhưng trong đó có những phòng đặt khóa và những hầm bí mật, và rủi thay, những phòng chưa đặt chân đến lại là những phòng giữ chìa khóa của căn nhà. Cách họ tống cổ ta ra và xử lý ta sau những thời gian ngọt ngào hay màu mè ban đầu... là ở đây.

Saturday, November 6, 2010

Mưa

Những cánh hoa rơi

Tã tời trong mưa trắng

Dập dềnh con nước

Dòng sông hoang vắng thở than.

Giữa ngàn lau đẫm mưa

Đôi vai trần đã mỏi

Trầm thân trong chờ đợi

Trong màu xanh xác xơ.

Nắm tay

Có một ngày mai ta sẽ ngồi bên nhau và nghĩ

Tình yêu không sống trong một cái nắm tay

Nhưng cái nắm tay đầu tiên

Lại là nơi em nhìn thấy anh

Anh nhìn thấy em

Yêu và thương và xao xuyến vô ngần.

Những mối tình không bắt đầu từ cái nắm tay

Em đã quên mất buổi ban đầu

Rất nhanh và rất êm

Kỉ niệm như những vết trượt dài

Rồi lẫn vào kí ức xa xôi như khói tan trong chiều hôm hoang vắng

Chẳng còn gì nhung nhớ nếu không có một cái nắm tay

Thật mềm, thật ấm và thật yên.

Nhưng rồi một ngày ta lại ngồi bên nhau và nghĩ

Tình yêu không chỉ sống trong một cái nắm tay

Anh không dắt em đi đến cuối địa cầu

Anh không níu tay em trong cơn bão tố

Với niềm yêu chứa chan

Với môi say và trái tim rực lửa

Ta chỉ ngồi bên nhau và nhấm nháp

Tình mòn không đủ cháy tới ngày mai.

Hãy nắm tay em

Cho em biết anh còn ở đây, dịu dàng và yên tĩnh

Ôm em cho thế giới nồng say

Và hôn em để ngày mai lạnh giá đừng bao giờ đến.

Nếu tình yêu của ngày hôm qua đã vĩnh viễn chiếm giữ trái tim em

Từ cái nắm tay thật êm đến nụ hôn phơn phớt hoa hồng

Thì hãy để hôm nay ta là bạn, là tình nhân, là chồng vợ suốt đời.

Và quên đi ngày mai.

Từ cái nắm tay này,

Ta thuộc về nhau mãi mãi

Không có ngày mai.

Friday, October 8, 2010

Song from secret garden

Mình có một giá sách xinh xắn, với những quyển sách hay, giỏ hoa và những chiếc đĩa CD đẹp. Bên cạnh giá sách mình đặt một chiếc sofa màu nâu với những cái gối không đâu có. Mình có thể nằm dài ở đó, đọc sách rồi ngủ quên. Mình dự định sẽ trồng hoa leo ngoài cửa sổ để mỗi khi đọc sách chợt ngẩng lên hay ngủ quên tỉnh dậy, mình thấy màu xanh lá dịu dàng và những bông hoa tí xíu xinh xinh.

Nhưng mình lại không ở đấy.

Cái góc nhỏ kia chẳng phải nơi sinh hoạt thường xuyên, thành thử đôi khi mình nghĩ nó giống như một món quà đẹp được cất trong rương, trong hòm, một chốn bình an bí mật, hay của để dành. Nhưng dăm ngày một bận qua đấy, càng lúc càng thưa, chỉ đủ thời gian và cảm hứng để lau chùi quét dọn. Cái giá sách chỉ có một nhiệm vụ là tích bụi. Và cái sofa chỉ có nhiệm vụ để ngủ. Mỗi bận mình ngồi trên sofa và ngắm giá sách, mình lại thấy nó thật đáng yêu. Nhưng những quyển sách giờ mình đang đọc lại là những quyển sách đang được xếp trên bàn mà mình đặt cả trang sức, mỹ phẩm và quần áo, lại là những quyển được đặt lộn xộn trên tủ đầu giường cùng với cái đèn ngủ cũ chẳng bao giờ dùng.

Cái giá sách nó cũng như bao thứ khác, mà ta đã từng dồn tâm huyết, mong chờ nó đẹp đẽ, muốn đắm mình trong nó với niềm hân hoan mơ màng, cứ ngỡ rằng trong tầm tay đấy, nhưng lại chẳng giữ sát được bên mình.

Tuesday, September 21, 2010

Hang Tôm và Hoàng Su Phì

ùa xuân năm ngoái tôi có đi một cung dài, dự định chạy từ Hà Nội qua Mộc Châu, Sơn La, Tuần Giáo, Mường Lay, Sìn Hồ, Sapa, Mường Khương, Pha Long, Bắc Hà, Hoàng Su Phì rồi xuôi về. Nhưng cuối cùng chuyến đi đã không thể hoàn thành trọn vẹn do tôi bị gọi gấp về HN. Cung đường chỉ đến được Bắc Hà rồi phải bẻ xuống luôn. Hành trình nối tây - đông của tôi còn thiếu một mảnh ghép, ấy là Hoàng Su Phì. Dù sau bận đó tôi có đi thêm nhiều lần lên các mạn đó, nhưng lại không có lần nào cắt vào HSP. Đến mùa thu này, lúa đã nhuộm vàng khắp các thung lũng, Hoàng Su Phì cũng vào mùa, ruộng bậc thang óng ả, nắng dãi tràn trề, trời trong văn vắt, chẳng có lúc nào tuyệt vời hơn để nối trọn hành trình dang dở trước đây.

Khi ngồi lẩn mẩn xâu lại những đoạn kí ức về chuyến đi mùa xuân năm ngoái, tôi nhớ đến cây cầu Hang Tôm. Ở điểm nối giữa mùa đông và mùa xuân, những con đường Tây Bắc vẫn còn đỏ đặng hoang dại, dã quỳ và trạng nguyên rực rỡ sau những tầng bụi đỏ, những con đường đất vẽ những viền vàng lên những ngọn đồi xanh bạc, và kịp đón xuân bên những hiên nhà, nơi những gốc mận đã xòe hoa trắng một góc trời. Trên đoạn đường có đủ tất cả những màu sắc thần kì ấy, có cả nỗi hoang hoải lẫn sức sống mãnh liệt ấy, cây cầu Hang Tôm đứng ở giữa Tây Bắc, làm một gạch nối đơn sơ mà quan trọng giữa Điện Biên, Lai Châu và Sơn La. Cây cầu thấm trong nó lịch sử và tinh thần vùng đất ấy. Khi đi qua, có người nhớ, có người quên nó đẹp hay nó quan trọng chừng nào, như một lẽ tự nhiên khi bước qua một cây cầu, một lẽ tự nhiên vút qua một con đường có vô vàn điểm nhấn. Nhưng khi người ta biết sẽ chẳng còn lâu nữa cái điều tưởng là yên bình, bất biến kia sẽ biến mất mãi mãi trong cuộc đời này, cái gạch nối ấy biến mất như rạch lấy một quãng đứt gẫy giữa những vùng đất, giữa những vùng kí ức và giữa quá khứ với tương lai, người ta sẽ buồn mà tiếc nó biết mấy. Sự tiếc nuối hay đến quá muộn khi mọi thứ đã diễn ra rồi.

Mùa thu năm nay, cầu Hang Tôm đã cùng với cả thị trấn Mường Lay và một vùng bao la quanh đó, bao gồm dòng sông Đà dữ dội, sẽ chìm trong nước, chìm trong lịch sử, để một hình ảnh mới sang trang - thủy điện Sơn La.

Sẽ có một cầu Hang Tôm mới, một thị trấn Mường Lay mới, một lòng hồ thủy điện yên tĩnh mênh mông... Những dấu tích cũ của đời sống, văn hóa, lịch sử sẽ chìm mãi mãi trong hàng tỉ mét khối nước, biến mất trong không gian, mờ dần theo thời gian, tan dần trong kí ức, cũng giống như muôn vàn những điều khác trong cái xã hội đang chuyển mình thành hiện đại này.

Saturday, August 28, 2010

1 tháng.

Hôm qua, một lần nữa em lao qua màn mưa Khau Phạ.Trời và đất lẫn trong màn sương trắng miên man. Con đường đèo chỉ còn là một sợi chỉ vắt lưng chừng núi. Những đỉnh cao xanh chìm trong mưa. Những thung lũng màu lúa chín chìm trong mưa. Tất cả chìm trong mưa, mộng mị nhưng chẳng giăng buồn.

Em thấy lòng thật nhẹ. Em nhớ anh bằng nỗi nhớ rất đỗi dịu dàng. Dù núi rừng có ôm màu xám. Dù những viền mây trên đỉnh xa có mỏng manh như một làn khói nhạt. Dù bên tai em Lê Uyên và Phương cất những lời rên xiết.

Em nhớ lần đầu tiên ta qua đây, cũng dưới một cơn mưa.

Không giống cơn mưa em vừa đi qua, còn có chút bồng bềnh, cơn mưa ngày ấy xối xả, khốc liệt. Em ôm anh thật chặt, cố nép sau lưng anh để tránh những dòng nước lạnh ngắt thấm thêm sâu.

Hôm qua dù không có anh ở bên, nhưng em chẳng chạnh lòng. Không có một ý niệm tiếc nuối hay than trách sượt qua. Em chỉ thấy thật tĩnh lặng. Có lẽ tình yêu qua tháng năm đã cho ta vun đắp đủ những mảnh trời bình lặng, những bước chân riêng lẻ không xao động quá nhiều.

Hôm qua là ngày đầu tiên của tháng thứ hai chúng ta là một gia đình.

Em không ước mong nhiều. Dưới cơn mưa ấy, em chỉ nghĩ về tình yêu với anh, tự nhiên như hơi thở.

Thật hay phải không anh. :)

Sunday, August 15, 2010

Giấc mộng đêm hè

Những ngày này nhiều người đã mơ về mùa thu. Tôi thì không.

Tôi không biết mình đang lơ lửng ở mùa nào, có lẽ là mùa hè. Vẫn là mùa hè oi nồng và lộn xộn. Chứ không phải là mùa thu, mùa dịu êm và bâng khuâng, mùa hiu hiu và man mác, mùa ngâm ngợi vài ba câu tân nhạc, rồi thì lúc nào cũng rền rĩ vì màu nắng rất vàng mà lại rất trong. Nói như thế nghĩa là bây giờ tôi đang chẳng mơ mộng chút nào.

Tôi hình như đang bước ra khỏi cái tuần tồi tệ - những cuộc họp hành, deadline, nóng nực, và ốm. Cũng là lúc nhận ra mình đã trở về Hà Nội được 10 ngày, cũng tức là trở về thực tại được 10 ngày, đến với cuộc sống mới được 10 ngày. Cũng có nhiều người muốn tôi mô tả hoặc kể sơ qua cảm giác. Nhưng nói thật là tôi khá bối rối. Trong ba ngày đầu tiên, có nhiều ấn tượng đến và đi giống như những mũi khoan, lao xuống và rút lên rất nhanh, để lại những cái lỗ sâu hoắm mà sau một hồi choáng váng mới nhận ra.Những ngày tiếp theo thì chìm trong công việc và đau ốm, mọi cảm giác đều lùng bùng, nhạy cảm với mọi thứ nhưng không tập trung nên nhiều chuyện bay qua rất nhanh như những cơn mưa bóng mây. Đến khi ngừng sốt, có lẽ là lúc này đây, khi sắp vượt qua được sự khó chịu tự mình sinh ra tự mình hứng lấy, tôi có đủ thì giờ và sự bình lặng để nghĩ: rốt cuộc là thế nào? Thì câu trả lời là tôi không biết.

Tôi bỗng cảm thấy mình bị cuốn vào những mối quan tâm khác ngay lập tức: ấy là những người đang nói về mùa thu, tình yêu, ảo mộng, sự chờ đợi hay cách sống khác xung quanh đây. Mỗi người trong số họ đang tìm kiếm một điều khác nhau. Tôi cảm thấy mình mắc nợ một số người trong đó, vì những bí mật mà họ trao cho tôi, hay ai đó đã trao cho tôi mà tôi còn chưa quyết định được trao lại như thế nào, vì cảm giác đồng cảm mà không thể nói, hay vì ở họ có nỗi sợ mà tôi từng có. Một số mối quan hệ đã rất xấu đi trong mùa hè. Và đến mùa thu mong manh, cũng chẳng biết chúng còn có thể nắm lấy điều gì đó hay không. Bao quanh đây là những nỗi mơ hồ.

Không ai có thể biết chính xác lựa chọn nào là đúng hay sai. Thời gian cũng chưa chắc đã có câu trả lời.

Bây giờ tôi cũng không có câu trả lời, có bất kì điều gì kể trên.

Thế cũng có nghĩa là mùa thu chưa đến rồi.

Friday, August 6, 2010

Người mộng du

Người ta càng nhiều tuổi, sự cô độc càng lớn lên, bởi sự chia sẻ cảm xúc ngày càng khó khăn.
Năm tháng đi qua để lại trên trái tim những vết sẹo lớn nhỏ. Những lần tổn thương, những nghi hoặc, những nỗi sợ, những giờ phút gồng mình, những lần lòng kiêu hãnh bị đẩy lên quá cao, những hi vọng không được đền đáp, sự phản bội và những khoảng trống phủ từng lớp bụi mờ lên trái tim nóng đỏ, từ đó thưa dần những lần thổn thức.

Cô ấy chỉ là cô gái nhỏ mộng du giữa cuộc đời này. Cứ liêu xiêu giữa hai bờ thực ảo. Trong thế giới thực, quá đỗi vụng về với cách giãi bày cảm xúc, và dễ dàng trôi vào giấc mộng riêng để rồi sực tỉnh trong u buồn. Giấc mộng kéo dài từ những năm tháng xa xưa, nơi có những chiếc lá và khung trời nhuộm màu nâu, những cơn mê chập chờn, co quắp, cũng có những tình cảm giản đơn, thẳng thắn, thấu suốt, trong veo. Giấc mộng trải đến những bờ bến lạ, những ước muốn mộng mơ, bay bổng, chẳng thành hình.

Cô gái chạy chân trần qua những đám mây, khóc cho những người như những đám mây xa tan đi rất nhanh. Có những lần trong cuộc đời trái tim mở rộng hơn những lần khác, hi vọng nhiều hơn những lần khác, mà thật chẳng may, khi thất vọng vết sẹo cũng to hơn những lần khác.

Người ta càng nhiều tuổi thì bản ngã càng cứng rắn, vì thế mà sẻ chia càng khó khăn. Mọi thứ chẳng còn đơn giản như những giọt nước mắt và những cái ôm thời nhỏ dại. Người đời chẳng có đủ thời gian để kiên nhẫn đợi lớp vỏ xù xì tách ra nụ xanh be bé bên trong. Những phán quyết được đưa ra mỗi lúc một nhanh. Cuộc sống thật vội vàng. Và tất cả đều sợ sai lầm. Thà rằng ô cửa nhỏ cho vết sẹo nhỏ, còn hơn.


Người ta càng nhiều tuổi thì cũng đặt ra càng nhiều quy tắc. Quy tắc để duy trì bản ngã. Quy tắc để ngăn trở người khác làm tổn thương những trái tim đã có quá nhiều dấu vết. Quán tính làm các ô cửa ngày càng hẹp.

Đến một ngày tự nhiên không còn biết mở ra bằng cách nào nữa, những ô cửa u buồn thêm cô độc.

Nỗi nhớ làm người ta phát sợ. So sánh làm người ta phát sợ. Hồi tưởng và tiếc nuối đôi khi như những dòng sông mềm mại, đôi khi như những cái hố đen. Cô gái lại hay mộng du về miền đất có đầy đủ mọi nỗi nhớ, hồi tưởng, so sánh và tiếc nuối. Nhưng mà cô ta vẫn cứ cả tin và mơ mộng như thường.


Nỗi buồn là một sự tất yếu. Cả tin mà mở cửa lớn, để đón nhiều nắng gió, lẫn nhiều cát bụi, sự dũng cảm ấy - âu cũng cần trong cuộc đời này.

Monday, May 24, 2010

Huế những ngày này thừa nắng đến mệt mỏi. Nhưng dù nắng ở Huế có gắt đến mấy thì cũng không oi nồng như Hà Nội. Và ở Huế thì gần như không có bụi. Vì thế mà ngồi sau Cr. đi lòng vòng quanh Huế lúc 2h chiều, không nói đến các lí do chủ quan, thì cũng hoàn toàn chấp nhận được.
Còn nếu nói đến lí do chủ quan, thì buồi chiều ấy càng dễ chịu hơn nhiều. Tôi chỉ có 3 tiếng trước khi lên xe về Hà Nội, tôi muốn ngắm Huế ở những góc độ trước đây chưa từng ngắm, và trên hết, có Cr. cùng đi. Đã 7, 8 tháng mới gặp lại bạn yêu dấu, và 3 năm rồi mới lại ngồi lên con vespa đầy kỉ niệm ngày xưa - giờ đã khoác lớp áo mới.
Có những lúc thời gian gần như ngừng lại. Tôi nhìn gương mặt đấy và nghĩ lại quãng thời gian hơn 3 năm qua. Những điều đã thay đổi và những thứ vẫn còn nguyên như vậy. Đôi khi tôi cũng không chắc thứ gì đã thay đổi và thứ gì vẫn nguyên vẹn. Cảm xúc ở cạnh nhau, nửa giống, nửa khác. Bao nhiêu lời hẹn cứ trôi đi tưởng chừng quá sức vô nghĩa trong cái cuộc sống cũng nhiều điều ngớ ngẩn này, cuối cùng 1 kẻ ở Hà Nội và 1 kẻ ở Sài Gòn lại gặp lại nhau trong Huế.
Đây là lần gặp nhau nhẹ nhàng nhất trong 2 năm trở lại đây. Không biết cậu ấy có nhận ra điều đó không. Trải qua bao nhiêu chuyện, thi thoảng tôi cũng thấy sợ khi nhớ lại đôi mắt buồn thảm của cậu ấy ngước lên nhìn tôi, nhớ lại sự bất lực đã khiến tôi muốn gào thét trong điện thoại và không sao gỡ được cảm giác khó nhọc khi gặp nhau.
Điều tôi muốn nhìn thấy trong đôi mắt ấy là sự bình thản chứ không phải sự chấp nhận - 1 cách bất lực.
Đôi mắt ấy luôn ấm áp, nhưng chưa bao giờ bình yên.
Nỗi buồn, những nỗi buồn dài đằng đẵng bám lấy bạn tôi như lời nguyền. Sự nhạy cảm lẫn điên rồ trong tâm hồn ấy cũng làm tôi buồn phiền.
Lần này gặp nhau tôi thấy nhẹ nhõm nhiều. Hi vọng.

Hai tháng rưỡi nữa, tại Hà Nội này, cần có cậu ở đây.

Saturday, May 22, 2010

Mùa hè

Mùa hè có kiểu mộng mị riêng của mùa hè. Nếu như mùa đông là cảm giác chơi vơi như lơ lửng giữa những tầng sương mỏng thì mùa hè là cảm giác bồn chồn không dứt ra được.
Mùa hè là cơn điên và sự bất lực. Mọi sự dịu dàng, lãng mạn và hoài cố đều trở nên xa xỉ. Mùa hè bỏng cháy, khao khát và vật vã.
Rồi mùa hè cũng hoang mê. Giữa ánh nắng chói gắt hay hơi nóng phả ra hầm hập từ những bức tường buồn tẻ, có những điều trôi qua rất nhanh nhưng kích thích tinh thần một cách khó tả. Những ảo giác sẽ vội đến vội đi để lại những nỗi buồn như hoang mạc.

Những cơn mưa đầu hạ khác với tất cả mọi mùa, ào ạt tẩy trần sự ngột ngạt bức tử, và sau mỗi lần đi qua, để lại những con đường lấp lánh, những tán cây ánh hồng, những viền mây rực rỡ.

Rồi một mùa sen lại đến, với mùi lá len lỏi qua từng ngóc ngách tâm hồn, không để ai quên những kỉ niệm cũ, rạo rực bồi hồi.
Cùng như thế, mùa hè có kiểu u hoài riêng của mùa hè. Rất riêng.

Friday, May 7, 2010

Im lặng

Nhắm mắt lại
Mình đang ở giữa một con đường rất dài
Giữa hai hàng phi lao, con đường nâu lưa thưa nắng trải dài đến chân trời
Hai bên đường mênh mang lúa vàng
Mình đi mãi
Hình như chìm vào vô thức
Khi sực tỉnh, mình thấy mình đang đứng giữa rừng
Con đường mòn vẫn ở dưới chân, hai bên những thân cây cao lớn, tán lá dày âm u, sương đọng ẩm ướt bao trùm
Cái cảm giác lành lạnh ẩm ướt bao bọc lấy cơ thể mình
Có tiếng róc rách đâu đó, có lẽ là một dòng suối mát lành
Ở đây không còn mùi lúa thơm mát, nó có mùi hơi hăng hắc, mùi của gỗ mục và đất
Mình mệt quá
Mình không cưỡng được mi mắt sụp xuống
Ước gì nơi mình ngả xuống có những bông hoa bé bé xinh xinh với những giọt nước lấp lánh
Gió lồng lộng và ánh nắng hơi gắt làm mình choàng tỉnh
Mình đang ở trên đỉnh núi
Đứng thẳng dậy, gió ùa qua ào ạt
Sao mình không cảm thấy một chút phóng khoáng nào
Hình như mình không còn tự nhên như gió nữa
Những thênh thang mây núi kia không len qua mình
Núi rừng bạt ngàn mang nỗi buồn vời vợi
Mình ngả xuống đất
Trời cao rất xanh
Một vài vệt mây thoáng lướt qua những nụ hôn rất vội
Mình thấy mình chìm xuống
Chìm xuống
Không biết chìm đến đâu
.........
\\\\\\\\\\\\\\\\

Wednesday, April 28, 2010

Từ phở bò đến bún bò

Từ bao giờ đã thành một thói quen, trước mỗi chuyến đi xa, đặc biệt nếu đi xe máy, tôi sẽ ăn một bát phở. Và khi trở về, khi ba lô bám đầy bụi đường, đôi chân mỏi mệt, tôi lại ăn một bát phở. Phở, nhất định là phở bò. Phở bò hiện hữu trong những nỗi nhớ nhung, trong những cơn đói mềm, những buổi sáng mùa đông gió mùa lạnh ngắt, và cả những đêm hè vừa ăn vừa đếm từng giọt mồ hôi rơi.

Tình yêu Hà Nội trong tôi lớn dần lên từ những năm tháng ấu thơ, từ những miền kí ức xa xôi đã có mùi phở chín, mùi kem chanh, kẹo kéo, có hàng phở ông Thấu ở phố trên, có những cây bàng lá đỏ, có những quả bàng chín rụng đầy gốc quệt vôi trắng đục, có hồ Gươm, Tháp Bút, bên kia đường hàng phở và nước mía đang chờ.


Ở Hà Nội có thức quà nào cạnh tranh được với phở. Người người ăn phở sáng, phở trưa, phở tối và cả phở đêm. Hàng phở mọc lên khắp nơi, từ những hàng phở lớn gia truyền mở từ sáng đến đêm, đến những hàng phở nhỏ xíu chỉ phục vụ khu vực dân cư xung quanh, hay bán đêm cùng cháo, mỳ, miến. Phở nước mới là phở truyền thống, chỉ có phở gà và phở bò. Hàng phở ngon, ít nhất phải là hàng chuyên bán phở bò hoặc phở gà, bởi hai loại này cần nước dùng riêng. Hàng nào dùng hai loại phở chung một nồi nước dùng, thậm chí còn cho bún, mỳ, miến… chỉ là loại phở ăn cho đầy dạ dày. Nhưng quá nửa đêm đi tìm một bát phở, được ăn thứ nước dùng chung ấy mà tạm vừa miệng thì cũng đủ sung sướng lắm rồi.



Mấy lần vào Huế, tôi đều ăn bún bò. Chẳng cần phải vào Huế cũng biết bún bò là món ăn nổi tiếng và rất phổ biến. Nhưng phải vào Huế mới biết rằng bún bò được ăn nhiều như thế, như phở ở Hà Nội. Buổi sáng các hàng bún đã đông nghịt, từ nhà hàng bún mặt tiền rộng 10m chờ săn đón những khách du lịch như tôi đến hàng bún đầu ngõ chỉ kê dăm chiếc ghế con. Đêm, đi bộ hàng cây số cũng chỉ thấy các hàng bún và chè nối nhau trên những vỉa hè dài rộng vắng lặng.

Bún bò đặc trưng cho ẩm thực Huế, có cả vị chua, cay, ngọt, có mùi mắm và những miếng giò tôm rất thơm, nước dùng ươm màu đỏ và trong, có rau sống ăn kèm. Tôi không biết mỗi khi đi xa người Huế có mang trong mình nỗi nhớ mùi vị bún bò như tôi vẫn nhớ mấy bát phở chín nước trong của tôi không, nhưng chắc hẳn những người đã một lần đến Huế, khi ra đi sẽ nhớ lắm cái cảm giác gần gụi ở những quán hàng này.

Món ăn là văn hóa, món ăn là bản sắc. Tôi ăn và ngẫm nghĩ. Điều gì gửi gắm trong mỗi món ăn này. Điều gì đã khiến hương vị của nó trở thành biểu tượng ẩm thực, trở thành thứ thân quen nhất với người ở và nhớ nhung nhất với người đi. Bây giờ từ món phở lợn khói nghi ngút trong sáng chợ phiên Mường Khương đến đĩa cơm gà đậm đà phố Hội đều khiến tôi xao xuyến. Ở đó có hương vị thật đặc trưng, có cách ăn, cách sống, có cách hỏi chuyện thật thân thương.


Mỗi nơi trên đất nước này đều có bao điều để khám phá, để thương, và nhớ. Mọi thứ sẽ chỉ sượt qua đầu óc ta, nếu ta không lắng nghe, nhìn chăm chú, nếm, sờ, và cảm nhận về nó thật chậm rãi. Đến Huế lần thứ ba, tôi chợt giật mình không biết đã bao lần mình hời hợt trên những chuyến đi, biết bao điều còn nằm lại sau những giọt mắm và những chiếc lá bay. Chầm chậm thôi, hãy thử, nhớ và yêu mỗi hương vị trên đất nước này, như nếm thìa nước phở đầu tiên trong một đêm đông
.

Saturday, April 17, 2010

First love letter

Này anh, mình đã bao giờ viết thư tình cho nhau chưa nhỉ. Em không nhớ nữa. Trong tâm trí em một số kỉ niệm đã bị mờ đi phần đánh dấu thời gian. Cũng có lúc em tự hỏi mình là: có phải em quên quá nhanh? Không giống phụ nữ nói chung, những người có tài năng nhớ rất chi tiết giờ giấc ngày tháng những thứ ngọt ngào, hay hờn giận, diễn ra trong những năm yêu đương dài dằng dặc, em đã bắt đầu quên chi tiết của một số thứ, như anh vẫn quên. Nhưng điều đó cũng tốt mà, mình chỉ nhớ những dấu mốc thật lớn, tuyệt vời thay, nhờ có việc xóa bớt những thứ nhờ nhờ mờ mịt, em nhớ chúng rõ ràng đến kì lạ.

Bây giờ em đang nhớ đến anh, đang ở cách em 800km. Em nhớ đến những lần mình xa nhau vài ngày như thế này, em thấy mình ngày càng bình thản với việc không có anh bên cạnh. Nỗi nhớ không còn như đứa trẻ giãy lên vì bị tước mất đồ chơi yêu thích, nỗi nhớ không còn cường điệu nỗi cô đơn, nỗi nhớ cũng không còn thẫn thờ ngơ ngẩn. Em ấm áp khi nghĩ đến anh, sắp trở về rồi. Em thoải mái thả mình trong những bận rộn và thú vui của riêng mình, không sốt ruột đợi chờ, không xa vắng lạnh lùng. Em thương, em nhớ anh. Chỉ đơn giản thế thôi. Nhớ anh.


Mình đã gặp nhau 5 năm rồi đấy anh. Cứ yêu, cứ thương nhau như tự nhiên là thế. Chưa nói lời chia tay lần nào, không mấy lần cãi vã, mình đi bên nhau từ ngày còn ngây ngô, đến hôm nay, anh đã khác xưa, em cũng vậy, nhưng ta vẫn yêu nhau. Có lần mình nói chuyện với nhau, người ta hay hứa hẹn yêu nhau mãi mãi, nhưng mình chưa bao giờ như vậy. Anh có tin vào từ " mãi mãi" không anh? Anh không biết, em cũng không biết, mình chỉ cần thương nhau và gìn giữ thôi anh.


Hôm nay em nhìn bàn tay trái của mình, ở cái nơi mấy tháng nữa sẽ có một chiếc nhẫn, em cảm thấy bâng khuâng. Cuộc sống rồi sẽ thế nào nhỉ? Em không muốn nói là em sợ, nhưng em không thể giấu nỗi lo. Mà anh yêu ơi, em không muốn nhận cái nhẫn đấy theo cách thông thường. Em cũng không muốn mình chia sẻ cuộc sống theo những lối mòn mà biết bao người quanh chúng ta đã và đang bước vào bằng đôi mắt mỏi mệt và tâm hồn xơ cứng từng ngày.


Nhưng em biết, em sẽ ổn mà.



Béo ơi,

Em sẽ nói, rất nhiều lần, mỗi ngày.
Em yêu anh.

Thursday, April 8, 2010

Những mai hồng ngồi nhớ thiên thu

Trên đời người trổ nhánh hoang vu
Trên ngày đi mọc cành lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế.

Dưới mặt trời ngồi hát hôn mê

Dưới vòng nôi mọc từng nấm mộ
Dưới chân ngày cỏ xót xa đưa.

Người đã đến và người sẽ về bên kia núi

Từng câu nói là từng cánh buồm giong cuối trời.
Còn lại tiếng cười khóc giữa đời.

Dưới ngọn đèn một bóng chim qua

Giữa đường đi một người đứng gọi
Có biết gì về ngày chưa tới.
Những ngày ngồi rủ tóc âm u
Nghe tiền thần về chào bóng lạ
Những mai hồng ngồi nhớ thiên thu.

(Cỏ xót xa đưa - TCS)


----------------------


Rồi xa dấu từ đây.

Hôm nay nghe Cỏ xót xa đưa mà muốn khóc. Sẽ đến ngày những nỗi buồn không còn là của riêng mình, nỗi cô đơn không còn là của riêng mình. Một ngày kia thức dậy, không còn thấy ánh sáng lờ mờ qua khe của là của riêng mình, thế giới không còn điên, không còn say, không còn nỗi nhớ, không còn mộng mị. Ngày qua đêm tới rồi lại ngày sang. Mưa nắng sẽ mở toang mọi khung trời. Một ngày kia sẽ không còn tôi, không còn những rưng rưng và những cơn khát, tôi sẽ loang dài trong những khuôn màu nhợt nhạt, những màu hồng phấn êm êm, những màu xanh dịu dịu, những màu xám khô cằn.

.................


Còn chút hao gầy..
.

Saturday, March 6, 2010

Xuân.

Bây giờ là giữa mùa xuân. Thời tiết thì có thể đôi khi khiến người ta tưởng là mình đang lạc giữa mùa thu. Nhưng cảnh sắc thì không nhé. Chính xác là mùa xuân.
Sáng nay trên đường đi làm, trời lộng gió, đợi một đợt gió mùa đông bắc sắp về. Mát lịm từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong. Bây giờ mình mới phát hiện ra mình cũng thích mùa xuân biết mấy.

Mùa xuân có gì?


Mùa xuân có hoa gạo đỏ rực.

Mùa xuân có hoa sưa trắng muốt.
Mùa xuân có lộc bàng non mới nhú xanh mướt mải.

Mùa xuân có những hạt mưa bay bay giữa những tán cây đan dưới những ánh đèn vàng. Nhưng mà xuân nay chưa có mưa bay như thế.


1. Gạo

Tháng giêng hoa gạo nở. Đỏ rực một góc trời. Gạo cây nào cũng lớn, thân vươn thẳng, cành lá vươn rộng mãnh liệt. Và nhất là hoa. Hoa gạo thực ra đơn giản, to như cái bát ăn cơm, đôi khi là cái bát tô ăn cháo, cánh dầy, nhuộm màu đỏ đằm thắmi, hoặc màu cam đỏ chói lọi, từ xa nhìn thì rực rỡ cực kì. Gạo hay ở chỗ, đã nở hoa là nở cả cây, rất ít lá, thành ra vào mùa hoa, nhìn cây gạo sao mà chói lọi, mà xúc động, mà yêu đến thế, màu đỏ như thu hết tinh hoa của đất trời tháng riêng để cháy bùng lên.
Thời gian này đi chùa Hương thì thích mê. Lững thững trên dòng Yến, hai bên núi xanh vẽ đầy hoa gạo, lúc ấy lại có khách đò vu vơ hát:
"Xa xôi
trong tay người
lã chã
hoa gạo..."

Ngay sau lưng bảo tàng Lịch sử có hai cây gạo đang nở hoa. Sáng nào đi làm ngang qua cũng thấy lòng xốn xang. Ôi, tháng giêng.


2.Sưa

Đúng ra cuối mùa xuân , vào độ tháng 3, tháng 4, sưa mới nở rộ. Nhưng năm nay những ngày Tết đã thấy xác sưa bay bay ở vài góc đường. Đến ngày rằm thì khắp các góc hoa sưa ở Hà Nội này đều nhuộm màu trắng tinh khôi, xác hoa đã ươm trắng vỉa hè, cánh hoa đã vương đầy vai áo khách qua đường.
Hoa sưa ngược hẳn hoa gạo, không chói lọi, không khao khát, không nổi rực, hoa sưa bé bỏng mong manh, cánh hoa e ấp, màu hoa dịu dàng. Nhưng có một điểm giống nhau là khi ra hoa cũng ươm đượm cả cây, cả tán, át hết phần lá, và khiến cho người ta xốn xang vì một màu đơn nhất thuần khuyết.
Sưa mộng mơ.
Các bạn nhiếp ảnh thì chắc thích sưa lên toàn hoa, chỉ một màu trắng, duy nhất một màu trắng non tơ và bồng bềnh như mây trôi giữa phố, nhưng lá sưa cũng đẹp lắm nhé, màu xanh non mượt mà. Hễ là người thưởng hoa thì đều thấy lá sưa dù có nhiều hay ít, có làm vơi bớt mấy phần mơ màng của hoa, thì vẫn đáng yêu như thường.

3. Bàng

Bàng thay lá theo mùa, rất rõ rệt. Mùa xuân, những cánh khô gầy nhú lên những lộc non xanh mãnh liệt như ngọn lửa. Màu xanh khiến người ta nghĩ không có gì nhiều nhựa sống hơn thế. Màu xanh óng ả, cuồng nhiệt. Từ cuối mùa đông, những lộc non đầu tiên nhú lên như người ta phất những vệt màu nõn chuối nguyên chất lên một bức tranh trầm tư ảm đạm.
Bàng mỗi mùa đều có vẻ đẹp riêng biệt. Và dường như ở mỗi nơi đều khác nhau. Ở Hòa Bình, Sơn La, cây bàng không như cây bàng nằm giữa những phố cổ Hà Nội, chúng có thân nhỏ, thẳng, tán chia tầng, thưa và mỏng hơn, lá thì nhuộm màu gần như đồng nhất. Ở mấy đoạn Hòa Bình, mùa đông lá bàng đỏ thẫm. Đi về phía Sơn La, lá bàng chia màu đỏ rực, hoặc đỏ cam, không mấy khi sót lại dù chỉ một chiếc lá xanh. Nếu Hà Nội thì lại khác. Lá sẽ rất vàng, hơi ngả đỏ, đôi khi trên lá chia ba màu, vàng, xanh, đỏ, hài hòa, trìu mến êm dịu hơn, ngược lại không gây ấn tượng bằng.
Bây giờ mùa xuân đã sang, không biết những cây lá bàng đỏ rực trên đường xa mùa đông tháng trước giờ lên chồi thế nào, còn ở đất Hà Nội này, màu xanh non làm lòng người yêu mùa xuân hơn bao giờ hết.

"Tôi ru em ngủ, một sớm mùa xuân

Em hôn một nụ hồng, hỏi thăm về giọt nắng..."

Yêu đời.

Saturday, January 30, 2010

Màu của trăng, mùi của gió

Trước mặt tôi là mặt trăng màu đỏ.
Qua ô cửa trắng, trên mảng tường trắng dưới những bóng đèn neon trắng, tôi thấy mảnh trăng tròn của tôi đang trồi dần lên từ những khối nhà vuông vức đen thẫm đằng xa, đỏ quạch, bay dần lên cao và biến mất dần trong khung trời bé mọn nơi vuông cửa hẹp.
Trăng mười sáu và tầm 6 đến 7 giờ tối mới có cái màu cam đỏ vừa rực rỡ vừa ma quái ấy. Những mảnh trăng màu đỏ luôn làm tim tôi nghẹn lại, làm tôi thấy nao nao, hoặc khiến một luồng cảm xúc nào đó vỡ ra.
Thêm nữa là vào giờ này trăng lớn hơn so với về đêm. Nếu đến khuya ngắm trăng,sẽ thấy trăng chỉ là một chấm mềm mại lơ lửng trên đỉnh đầu. Sớm hơn một chút, vào mùa thu, trăng tròn vành vạnh, sáng rực, vươn mình qua những viền mây, trôi ngang những ngọn cây ở gần, dìu dàng, tình tứ. Và ở tầm giờ này, còn sớm thế này, khi phố mới lên đèn thì trăng tựa như có thể với tay lấy, một mặt trời to lớn với những mảng sẫm u uất và trầm mặc, đầy xao động.
Khi tôi viết hết dòng này thì trăng đã lên cao hơn và thoát khỏi khung cửa sổ lạnh ngắt của tôi rồi.
Tôi đang nhớ gì đây?

Ngày này, năm trước.

...
Những hoài niệm có ích gì trong cuộc sống này? Và 11 tháng trước, có lẽ là lần đầu tiên tôi chú ý đến mặt trăng lớn và đỏ môt cách lạ lùng như thế, cũng là lần đầu tiên biết nó làm mình buồn như thế.

Nhìn vào gương xem, giờ gương mặt đã có thêm bao nhiêu vết hằn. Chất đầy trong mắt... những điều cũ, những nỗi buồn cũ kĩ mà chẳng chịu nằm im.

Thời gian trôi vùn vụt, có lúc thầm nghĩ nắm chặt lấy hạnh phúc lúc này cũng chính là tận hưởng những thứ vơ vẩn nhất, dù có cảm thấy thời gian có ngừng trôi hay lao đi với tốc độ nào.

Thực ra thì tôi đã sẵn sàng chưa...thay đổi cách sống này? Sẽ chẳng còn là cơn gió cứ lao đi bất kì nơi nào, bất kì lúc nào, mang theo bất kì mùi hương nào nó muốn nữa.

Thursday, January 21, 2010

Cuối đông

Mưa.

Tháng một, đông chưa thấm mà xuân đã sang. Những ngày gần đây những cơn mưa sà về đến lạ, lúc đầu lất phất trên trán cho ta tưởng cái kiểu mưa tháng ba đã về giăng kín cả chặng cuối đông này rồi, nhưng bất chợt mưa đổ rào rào, nhưng lại không phải cái kiểu mưa rét buốt của tháng 12. Lúc này mưa không đủ lạnh để còn là mùa đông, chưa đủ dịu để là mùa xuân, tất nhiên càng không thể có cái vị oi nồng cuồng nhiệt của mùa hạ và cái tinh khôi chờ đợi mùa thu.

Cơn mưa sáng nay, làm ta phóng xe giữa những băn khoăn. Vẫn còn dư vị từ quyển truyện đọc đêm qua. Tình yêu, tình dục, và hôn nhân, vốn chẳng phải là những thứ cầm cương dễ dàng. Khi mọi thứ được bóc trần trụi và phơi dưới ánh sáng, chúng rõ ràng là xoắn xuýt trong nhau theo cách riêng của chúng, riêng và chung, chung và riêng. Cũng giống như những câu chuyện bàn nước thi thoảng vẫn lấy ra để ngâm ngợi với nhau, tất cả những thứ đam mê, khiêu khích, phiêu lưu, lẫn những bình yên, giản đơn và trách nhiệm. Ví như trong quyển hôm qua đọc có câu: Cái gì đáng tởm hơn( mình không nhớ chính xác): làm tình mà không yêu hay yêu mà không làm tình?, và, Ly hôn là một dạng phá trinh tinh thần... Đại loại thế, dù có lấp liếm bao nhiêu phần, thì tình yêu vẫn cần có sự đam mê cường liệt của nó, nếu nó theo thời gian mà từ những bông hoa rực rỡ nhất, tỏa mùi thơm nhất, những cây vĩ cầm phát ra những tiếng nhạc tuyệt diệu nhất trở thành những thứ nhàn nhạt mà bền bỉ hơn thì hãy thử nghĩ xem câu trả lời là có những dạng tình yêu khác nhau, hay chỉ có một loại tình yêu duy nhất còn những thứ khác chỉ là dạng yếm thế mưu cầu sự an toàn. Đã đến lúc ta tin vào cả hai cách trả lời đấy. Làm gì có sự suy tôn độc nhất nào. Cuộc sống đầy rẫy những thứ có liên quan đến nhau, tiền, tự tôn, cá tính, đời sống, các mối quan hệ,...và chẳng có cái nào đứng độc lập ngoài chúng, chỉ là tùy từng người mà ít hay nhiều. Tình yêu lẫn tình dục đều chẳng phải thứ tinh tuyền bất khả. Sao có thể phán xét đúng sai một cá tính sống theo kiểu hoang dã hay kiểu "chuẩn mực xã hội thông thường". Thế thì loạn hết sao? Hãy dùng cái đầu thấu suốt và quả tim để nhận định, vì mỗi con người có cảm xúc và thế giới quan khác nhau, và mỗi cuộc sống lại có những góc khuất khác nhau.

Bây giờ bên ngoài trời ngập trong màu trắng lờ mờ. Có lẽ cơn mưa lạc lõng trái tính đã qua đi và trả cho bầu trời cái dáng vẻ gần gũi với mùa xuân hơn. Ừ, và như vậy là mùa đông có lẽ đã sắp trôi qua hết rồi. Cứ cảm thấy một chút tiếc nuối. Hình như mùa đông này sự hiện hữu của những cơn gió buốt giá trong ta không còn rõ rệt như trước nữa.

Đã nên bái bai mùa đông ở đây chưa? Tiếc sao.