Monday, June 22, 2009

Fansipan

Gót chân mòn trên phiếm du…

Từ ngày đôi chân tôi được đặt lên đỉnh Fansipan đến hôm nay là tròn năm mươi ngày. Trong suốt khoảng thời gian ấy tôi không hề viết lấy một câu về hành trình vô cùng đáng nhớ này. Không phải bởi vì trái tim đã thôi không rạo rực, tâm hồn không còn vương vấn con đường xuyên mây xuyên gió xuyên mưa. Không phải tôi đã quên. Tôi dừng mình lại, cố giữ nỗi nhớ, để sau những cuộc vui sôi nổi với nhóm bạn đồng hành, sau những khuấy động ồn ào mà những người cùng leo Fan thời gian ấy đốt bùng lên trên các diễn đàn, tôi còn giữ lại hình ảnh hành trình ấy, cho riêng mình, lắng đọng, thanh trong.
Fansipan, có lẽ đã trở thành tiếng gọi đam mê với nhiều người, và cũng là đích đến hấp dẫn của rất nhiều người khác, với muôn vàn lí do. Mấy năm gần đây, “leo Fan” như thành mốt. Số lượng người leo đông đến khó tin, và sẽ còn tiếp tục đông hơn nữa. Có điều gì đặc biệt ở chuyến đi hành xác ấy khiến người ta cứ lao vào như những con thiêu thân vùi mình trong lửa? Quay lại cách đây gần ba năm, cái hồi tôi mới bước chân vào thế giới mà giờ mọi người vẫn gọi là “phượt”, tôi bắt đầu lẩn mẩn dõi theo những bài viết của những người đi trước, rộn ràng ước ao được đến những vùng đất hoang sơ, đắm chìm trong những bức ảnh thiên nhiên tươi đẹp, những sắc màu đời sống hồn hậu ấm nồng, những bước chân phiêu lãng… Và một cách tự nhiên, tôi cũng được biết đến một đỉnh Fansipan – không chỉ là đỉnh núi cao nhất Việt Nam, từ những bài học địa lí vỡ lòng – mà còn là nơi thỏa mãn khao khát chinh phục, là hành trình trải nghiệm, và với những người yêu mây: một thiên đường.
Mong muốn chinh phục đỉnh cao ấy từ lúc nào ngấm dần trong tôi tích thành một sự thôi thúc kì lạ. Nhưng sau khi từ đỉnh Fan trở về, tôi mới hiểu, hạnh phúc đậm đà nhất của tôi trên hành trình ấy, không phải là khi tôi ôm lấy đỉnh chóp khắc tên nóc nhà Đông Dương trong màu áo đỏ sao vàng, mà là khi tôi và bạn bè mình chìa tay níu lấy nhau leo qua những đoạn suối lạnh cóng, xối xả mưa, đôi chân tê cứng ngại ngần bước tiếp, nhưng tinh thần vẫn tràn đầy quyết tâm, là khi tôi một mình lặng ngắm những dải mây xa ửng lên giữa một trời mịt mùng sương gió, đồi cháy chìm lặng trong chiều, và những cánh hoa bé xíu lẫn mình trong rêu đá mơ màng.
Năm mươi ngày đã qua. Những ngày này Hà Nội nắng cháy, cái nóng thiêu đốt da thịt, linh hồn mỏi mệt càng thêm khô kiệt, tôi nhớ ngày hôm ấy biết bao. Mưa trắng trời. Lạnh. Chúng tôi chỉ biết tới con đường dưới chân mình và tiến lên. Mỗi lúc dừng nghỉ, tôi nghe cái lạnh thấm trong mình, với cảm giác yên bình hiếm gặp. Tôi vốn là một đứa thể lực rất kém cỏi. Để có đủ tự tin leo lên Đỉnh với trạng thái tốt, không trở thành gánh nặng của mọi người, tôi phải tập luyện trước đó gần ba tháng. Thế nhưng quả thực có những lúc tôi cảm thấy đôi chân mình không muốn nghe lời, hơi thở quá nặng nhọc. Tôi dừng lại hít thở thật sâu, cười thật tươi với bạn bè, thật may mắn sau mỗi lúc như thế tôi thấy mình khá hơn. Tôi thấy hạnh phúc dạt dào khi mình ở trong tốp đầu tiên, giữa những người cố gắng nhất, có thể động viên mọi người và nói rằng tôi ổn cả, có thể đôi khi mỉm cười dừng ngắm những bông hoa dại bên đường, có thể tiếp tục hát khi dồn sinh lực trèo lên những tảng đá trơn, tăng tốc, tăng tốc, cố gắng, cố gắng. Tôi thấy mình thực sự sống, bằng tất cả thể xác và tâm hồn. Cảm giác ấy rất đặc biệt. Chỉ còn thấy cơ thể lao đi, chân bước, tay với, miệng hát không ngừng, đầu óc nhẹ bẫng, tim nhảy rộn ràng. Ngày hôm ấy đã cho tôi cảm giác tự tin và phấp phới hi vọng – một cách quá đỗi màu hồng- về khả năng vượt qua mọi khó khăn. Dù biết cảm giác ngọt ngào ấy chỉ là do những phấn khích trên đường, rồi sẽ tan dần khi đỉnh núi mù sương phai dần trong kí ức, tôi vẫn rất trân trọng. Đó có lẽ giống như một món quà tôi dành tặng cho chính mình, để mỗi lúc sa sút tinh thần, lôi ra chiêm ngưỡng, và bình tâm mà cố vượt qua.
Tôi cũng yêu vô cùng cảm giác lững thững một mình trên đường xuống điểm 2200 hôm ấy. Ánh chiều nháng lên trên những viền núi xa xôi. Mây lải rải trôi, bồng bềnh sương khói. Bầu trời nhuộm màu kì lạ, vừa lộng lẫy huy hoàng, vừa phong trần phai bạc. Tôi đi một mình, thong thả ngắm mây bay. Hiếm có lúc nào có cảm giác vừa bình yên vừa phóng khoáng vừa dữ dội như thế, mình gần gũi với chính mình hơn bao giờ hết, trải hết những ước ao thầm lặng với gió, lặng cười và khóc một mình. Tôi những muốn dừng ở đó mãi.
Gần hai tháng sau ngày trở về, xúc cảm mạnh mẽ của những ngày đầu tiên đã lắng thành nỗi nhớ. Tôi muốn quay trở lại. Fansipan - nơi đất trời vời vợi, gió mây mưa nắng giao hoan, tôi thả mình trôi…
Tôi vẫn nhìn thấy em giữa đám đông xa lạ
Vì em mang trong mắt nỗi yêu đời thiết tha…

Monday, June 8, 2009

Đêm trăng 14 - sen mùa

Trăng mùa lại về
Trên bàn tay em
Xanh xao mùa sen
Hương vương vấn phai buồn
Những con đường lặng lẽ vòng quanh
Buông dài tiếng thở
Sen...

Trăng mùa lại về
Trong đáy mắt em
Loang đêm
Loang trăng
Loang nhớ, loang buồn, loang mênh mông ánh mắt gió sương...
Kí ức
Thả từng sợi tơ vào đêm thầm lặng.

Mai, trăng mười lăm lại đầy
Sen mùa thổn thức
Có chờ đợi gì chăng...