Saturday, August 28, 2010

1 tháng.

Hôm qua, một lần nữa em lao qua màn mưa Khau Phạ.Trời và đất lẫn trong màn sương trắng miên man. Con đường đèo chỉ còn là một sợi chỉ vắt lưng chừng núi. Những đỉnh cao xanh chìm trong mưa. Những thung lũng màu lúa chín chìm trong mưa. Tất cả chìm trong mưa, mộng mị nhưng chẳng giăng buồn.

Em thấy lòng thật nhẹ. Em nhớ anh bằng nỗi nhớ rất đỗi dịu dàng. Dù núi rừng có ôm màu xám. Dù những viền mây trên đỉnh xa có mỏng manh như một làn khói nhạt. Dù bên tai em Lê Uyên và Phương cất những lời rên xiết.

Em nhớ lần đầu tiên ta qua đây, cũng dưới một cơn mưa.

Không giống cơn mưa em vừa đi qua, còn có chút bồng bềnh, cơn mưa ngày ấy xối xả, khốc liệt. Em ôm anh thật chặt, cố nép sau lưng anh để tránh những dòng nước lạnh ngắt thấm thêm sâu.

Hôm qua dù không có anh ở bên, nhưng em chẳng chạnh lòng. Không có một ý niệm tiếc nuối hay than trách sượt qua. Em chỉ thấy thật tĩnh lặng. Có lẽ tình yêu qua tháng năm đã cho ta vun đắp đủ những mảnh trời bình lặng, những bước chân riêng lẻ không xao động quá nhiều.

Hôm qua là ngày đầu tiên của tháng thứ hai chúng ta là một gia đình.

Em không ước mong nhiều. Dưới cơn mưa ấy, em chỉ nghĩ về tình yêu với anh, tự nhiên như hơi thở.

Thật hay phải không anh. :)

Sunday, August 15, 2010

Giấc mộng đêm hè

Những ngày này nhiều người đã mơ về mùa thu. Tôi thì không.

Tôi không biết mình đang lơ lửng ở mùa nào, có lẽ là mùa hè. Vẫn là mùa hè oi nồng và lộn xộn. Chứ không phải là mùa thu, mùa dịu êm và bâng khuâng, mùa hiu hiu và man mác, mùa ngâm ngợi vài ba câu tân nhạc, rồi thì lúc nào cũng rền rĩ vì màu nắng rất vàng mà lại rất trong. Nói như thế nghĩa là bây giờ tôi đang chẳng mơ mộng chút nào.

Tôi hình như đang bước ra khỏi cái tuần tồi tệ - những cuộc họp hành, deadline, nóng nực, và ốm. Cũng là lúc nhận ra mình đã trở về Hà Nội được 10 ngày, cũng tức là trở về thực tại được 10 ngày, đến với cuộc sống mới được 10 ngày. Cũng có nhiều người muốn tôi mô tả hoặc kể sơ qua cảm giác. Nhưng nói thật là tôi khá bối rối. Trong ba ngày đầu tiên, có nhiều ấn tượng đến và đi giống như những mũi khoan, lao xuống và rút lên rất nhanh, để lại những cái lỗ sâu hoắm mà sau một hồi choáng váng mới nhận ra.Những ngày tiếp theo thì chìm trong công việc và đau ốm, mọi cảm giác đều lùng bùng, nhạy cảm với mọi thứ nhưng không tập trung nên nhiều chuyện bay qua rất nhanh như những cơn mưa bóng mây. Đến khi ngừng sốt, có lẽ là lúc này đây, khi sắp vượt qua được sự khó chịu tự mình sinh ra tự mình hứng lấy, tôi có đủ thì giờ và sự bình lặng để nghĩ: rốt cuộc là thế nào? Thì câu trả lời là tôi không biết.

Tôi bỗng cảm thấy mình bị cuốn vào những mối quan tâm khác ngay lập tức: ấy là những người đang nói về mùa thu, tình yêu, ảo mộng, sự chờ đợi hay cách sống khác xung quanh đây. Mỗi người trong số họ đang tìm kiếm một điều khác nhau. Tôi cảm thấy mình mắc nợ một số người trong đó, vì những bí mật mà họ trao cho tôi, hay ai đó đã trao cho tôi mà tôi còn chưa quyết định được trao lại như thế nào, vì cảm giác đồng cảm mà không thể nói, hay vì ở họ có nỗi sợ mà tôi từng có. Một số mối quan hệ đã rất xấu đi trong mùa hè. Và đến mùa thu mong manh, cũng chẳng biết chúng còn có thể nắm lấy điều gì đó hay không. Bao quanh đây là những nỗi mơ hồ.

Không ai có thể biết chính xác lựa chọn nào là đúng hay sai. Thời gian cũng chưa chắc đã có câu trả lời.

Bây giờ tôi cũng không có câu trả lời, có bất kì điều gì kể trên.

Thế cũng có nghĩa là mùa thu chưa đến rồi.

Friday, August 6, 2010

Người mộng du

Người ta càng nhiều tuổi, sự cô độc càng lớn lên, bởi sự chia sẻ cảm xúc ngày càng khó khăn.
Năm tháng đi qua để lại trên trái tim những vết sẹo lớn nhỏ. Những lần tổn thương, những nghi hoặc, những nỗi sợ, những giờ phút gồng mình, những lần lòng kiêu hãnh bị đẩy lên quá cao, những hi vọng không được đền đáp, sự phản bội và những khoảng trống phủ từng lớp bụi mờ lên trái tim nóng đỏ, từ đó thưa dần những lần thổn thức.

Cô ấy chỉ là cô gái nhỏ mộng du giữa cuộc đời này. Cứ liêu xiêu giữa hai bờ thực ảo. Trong thế giới thực, quá đỗi vụng về với cách giãi bày cảm xúc, và dễ dàng trôi vào giấc mộng riêng để rồi sực tỉnh trong u buồn. Giấc mộng kéo dài từ những năm tháng xa xưa, nơi có những chiếc lá và khung trời nhuộm màu nâu, những cơn mê chập chờn, co quắp, cũng có những tình cảm giản đơn, thẳng thắn, thấu suốt, trong veo. Giấc mộng trải đến những bờ bến lạ, những ước muốn mộng mơ, bay bổng, chẳng thành hình.

Cô gái chạy chân trần qua những đám mây, khóc cho những người như những đám mây xa tan đi rất nhanh. Có những lần trong cuộc đời trái tim mở rộng hơn những lần khác, hi vọng nhiều hơn những lần khác, mà thật chẳng may, khi thất vọng vết sẹo cũng to hơn những lần khác.

Người ta càng nhiều tuổi thì bản ngã càng cứng rắn, vì thế mà sẻ chia càng khó khăn. Mọi thứ chẳng còn đơn giản như những giọt nước mắt và những cái ôm thời nhỏ dại. Người đời chẳng có đủ thời gian để kiên nhẫn đợi lớp vỏ xù xì tách ra nụ xanh be bé bên trong. Những phán quyết được đưa ra mỗi lúc một nhanh. Cuộc sống thật vội vàng. Và tất cả đều sợ sai lầm. Thà rằng ô cửa nhỏ cho vết sẹo nhỏ, còn hơn.


Người ta càng nhiều tuổi thì cũng đặt ra càng nhiều quy tắc. Quy tắc để duy trì bản ngã. Quy tắc để ngăn trở người khác làm tổn thương những trái tim đã có quá nhiều dấu vết. Quán tính làm các ô cửa ngày càng hẹp.

Đến một ngày tự nhiên không còn biết mở ra bằng cách nào nữa, những ô cửa u buồn thêm cô độc.

Nỗi nhớ làm người ta phát sợ. So sánh làm người ta phát sợ. Hồi tưởng và tiếc nuối đôi khi như những dòng sông mềm mại, đôi khi như những cái hố đen. Cô gái lại hay mộng du về miền đất có đầy đủ mọi nỗi nhớ, hồi tưởng, so sánh và tiếc nuối. Nhưng mà cô ta vẫn cứ cả tin và mơ mộng như thường.


Nỗi buồn là một sự tất yếu. Cả tin mà mở cửa lớn, để đón nhiều nắng gió, lẫn nhiều cát bụi, sự dũng cảm ấy - âu cũng cần trong cuộc đời này.