Sunday, June 3, 2012

Đêm mưa

Không biết em say chưa nhỉ? Hay là em giả vờ say?
Đêm chật hẹp nhỉ? Em cứ nghĩ uống một chút thì cũng dễ ngủ, nhưng hình như không được như thế. Nhắm mắt lại, là thấy biết bao nhiêu vì sao và bao nhiêu câu chuyện cứ vụt qua mà chẳng thể nào nắm bắt nổi một hình dung đậm đà. Nhắm mắt lại, là thấy cả trí óc lẫn cơ thể bồng bềnh bồng bềnh, nhưng không đủ mênh mông để em có thể chìm trong đó, và cũng không đủ êm để ngả giấc dài, cũng không đủ tỉnh để biết mình đang ở giữa thực tại nào và viết những dòng này để làm gì. Lâu lắm rồi em mới đưa mình vào trạng thái ngầy ngật thế này. Hình như là em cố tình? Không chắc nữa. Bỗng nhiên em nhớ thời đã xa xa lắm lắm rồi, hồi mà nếu anh buông lỏng bàn tay, em không thấy mình chống chếnh thế, hồi mà thế giới của em không quá nhiều anh đến thế. Anh nghĩ là em hối tiếc? Không đâu, em có tính xấu cứ hay lẩm bẩm vu vơ thế thôi, cứ chưa bao giờ, chắc chưa một giây phút nào, em hối hận. Có gì phải hối tiếc, khi em biết mọi thứ đều có cái giá của nó, và hạnh phúc dịu êm vô cùng này dẫu có cắt đi của em một vài thứ vô hình cũng chẳng phải là quá thừa cân xứng đến độ cần cám ơn cuộc đời hoặc cám ơn chính em vì đã lựa chọn chính xác đến mức ấy sao...
Em ngốc quá nhỉ, cứ loanh quanh những chuyện ngớ ngẩn như thế, mà có lẽ nếu không mượn một chút men để ca thán những thứ quá ư đáng yêu thế này, em chẳng còn biết phải làm gì. Đêm nay, một đêm mưa, em nhớ những điều rất xa xưa, nói những chuyện không đầu không cuối, ca thán những thứ không có nguồn cơn, những mong manh mộng mị, tất cả chỉ vì em nhớ, và em yêu anh, mà thôi.
Thực ra em cũng nhớ những đêm nhấm nháp một mình với vài bản nhạc não sầu và những bức tranh toàn màu xám xịt, nhưng có là gì đâu, nếu so với những giấc mơ nửa chừng, khi em chợt tỉnh vẫn thấy em nằm bên anh, tay nắm tay. Trong cuộc đời này, biết đâu mới là giấc mơ cuối cùng, nhưng anh biết đấy, em đang yêu anh và vẫn yêu anh. Yêu yêu yêu.

Wednesday, May 30, 2012

Những ngày lòng chật chội



Nỗi cô đơn của người trưởng thành, mong manh mềm yếu nhất khi phải tỏ ra mạnh mẽ không ngừng.
Mấy hôm trước tôi bỗng nhớ lại đoạn kết một tập truyện Doremon, Nobita dùng cỗ máy thời gian đưa bố trở về bên bà nội để bố được khóc và kể chuyện ấm ức cho bà nội nghe. Ngày bé, đương nhiên không ai hiểu rằng khi bước chân vào thế giới người lớn, mọi thứ lại thành ra chán chường và cô đơn đến vậy, bởi trách nhiệm không thể rũ bỏ trên vai, không bao giờ, không một giây phút nào, và bởi không thể dựa vào bất kì ai, không thể khóc lóc mà thừa nhận sự mỏi mệt của mình, những khuyết điểm của mình, nỗi sợ của mình.
Càng ngày, con người đi trên đường đời càng phải gánh vác nhiều trách nhiệm, và thứ vô hình mà nặng nề nhất là trách nhiệm của niềm tin. Không thể buông lơi vì niềm tin đã mất chẳng thể vãn hồi. Không thể gục ngã vì sẽ khiến những người thương yêu lo lắng.
Nhưng càng cố gắng mạnh mẽ thì sâu thẳm trong con tim càng mỏi mệt. Và sự cố gắng gan lì như lớp vỏ giáp mỗi ngày một dầy thêm, ăn vào da thịt rồi ngấm vào gan ruột lúc nào không hay.
Cuộc đời mỗi con người là một dòng chảy không ngừng hòa lẫn vào dòng chảy không ngừng của hàng tỷ tỷ sinh linh trên mặt đất này, một con đường vô vọng nơi những tiếng khóc than chỉ còn là giọt nước tí tách sâu giữa đại ngàn, những tiếng cười chỉ còn là một cánh hoa giữa thảo nguyên. Mỗi kiếp người sinh ra đã đan dệt xung quanh mình hàng trăm hàng nghìn mối duyên mà trong suốt cuộc đời bể dâu phải gánh vác. Đôi khi, chỉ nghĩ về điều này thôi đã thấy nặng nề, nhưng cũng nên nhìn rằng đó là hạnh phúc, bởi trên đời vẫn còn những người mà ta phải cố gắng không ngừng, dù muốn buông bỏ đến đâu, chỉ vì niềm vui trong mắt họ, chỉ vì họ sẽ an tâm và cũng lại sẽ nuốt những nỗi buồn vào đáy sâu tâm hồn mà gượng cười vì niềm tin của chính ta.
Tất cả đang sống bằng các cách khác nhau để chăm lo cho nhau bằng những thứ chưa từng đọng thành lời, đó là gánh nặng và đó cũng là tình yêu.
Mong sao một ngày đất cằn nở hoa, và người có thể khóc lại mà không lo lắng gì.

Monday, April 16, 2012

Hoài cảm.


Hà Giang thương yêu của tôi,
Ngỡ như là cố nhân để sau năm tháng tương phùng, thấy mình phôi pha nhường ấy. Cảnh có bao giờ thay đổi, chỉ lòng người đã khác. Từ lần đầu tiên gặp nhau, biết bao nhiêu mê say của tuổi trẻ, những cảm xúc vỡ òa hóa muôn vạn mảnh bay khắp các đỉnh trời, tôi đã thấy mình lạc đi trong niềm yêu, những rung động mạnh mẽ không sao cất thành lời, chỉ giữ trọn vẹn trong một góc hồn để mỗi lúc lòng buồn thương lại nhấc ra chiêm ngưỡng.
Mỗi lần gặp lại biết bao thân thương, dòng sông xanh mềm kia giống như sợi chỉ buộc vào tim tôi, hóa thành người tình giang tay chờ mỗi mùa xao xuyến, hóa thành đấng thanh cao để xin trải hết bộn bề.

Tôi lại vừa đứng trên Mã Pì Lèng thêm một lần, dưới bóng nắng vời vợi, và dù không cố kéo mình về những ngày tháng cũ, tôi vẫn thấy những kỉ niệm xưa hằn lên trong mỗi góc nhìn. Sự tĩnh lặng huyền diệu và mất mát. Đường đi Săm Pun trong hoàng hôn gợi bao niềm thương nhớ. Nếu như bóng tà dương xưa hối lòng gấp gáp và tim nóng hổi kích thích thì nay chìm sâu trong u hoài, thanh thản trầm mạc. Tôi nhìn thấy trên những đỉnh cao xa kia, một tôi khác đã hình thành, mạnh mẽ và thấu suốt.

Hà Giang mùa này, xuân vẫn còn vương vấn, những con đường còn đỏ rực hoa gạo, hồng leo nở ruộm từng chùm xuân tình bên những bờ rào đá, bướm trắng bay rập rờn từ các thung lũng, trạt khắp sườn núi, một dáng vẻ vừa khắc khổ vừa mộng mơ kì lạ. Trong những cơn nắng chập chờn, tôi nghe những giấc mộng mơ hồ vừa tái sinh dịu dàng theo cách chưa bao giờ ngờ tới.

Và như thế, có lẽ không phụ lòng cố nhân rồi.

Thursday, March 15, 2012

Bước chân của tháng ba

Trời tháng ba mà vẫn lạnh như mùa đông. Hôm nay tôi thấy lòng dịu mát, những muốn đi giữa con đường bàng bạc ngoài kia để chia tay nốt mùa sương năm nay.
Hết tháng này tôi sẽ nghỉ việc, đó là một quyết định lớn và giờ đã đóng khuôn. Mọi thứ chuẩn bị cho cuộc chia tay không lâm li này đã gần xong, tôi, lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào thế giới khô cứng của cái gọi là đi - làm, thế giới của tuần năm ngày mỗi ngày 10 tiếng công sở, sẽ trao cho mình quyền được nghỉ ngơi lâu dài, chăm sóc bản thân và hướng tới cảm giác tự do trong thinh lặng.
Tôi nghỉ việc và không tìm việc khác, thay vào đó tôi sẽ làm nhiều việc khiến bản thân tôi cảm thấy thoải mái hơn: đi học, tập yoga, ngâm cứu tâm lý, làm bánh, gặp gỡ bạn bè và tự thưởng cho mình những khoảng không gian thời gian thuần khiết cho riêng mình.
Tôi cần biết mình đang sống có ý nghĩa, có sức khỏe và hướng tới những mục tiêu dài hạn hơn là cố níu kéo những thứ đã trở nên nhàm chán và mục ruỗng như thế này.
Có những áp lực vẫn chờ đợi kể cả sau cuộc tái thiết dài hơi này, nhưng tôi nghĩ, đây đã và đang là bước ngoặt đáng yêu lắm rồi.

Thursday, January 5, 2012

Lời của gió

Hôm nay tôi nghe
Lời gió thì thầm rằng mùa đông buồn lắm
Dù có khơi lên
Tàn tro từ những mùa sương năm nao
Dù có bay lên
Những tầng trời xanh thẳm
Nơi
thế gian chẳng còn trần trụi trong mắt nhau.
Ở đây, ở kia, ở đâu
hoang mang thiếu thừa xác tín.
Đời thật buồn
Nếu mùa xuân không còn nơi đáy mắt em.