Monday, April 16, 2012

Hoài cảm.


Hà Giang thương yêu của tôi,
Ngỡ như là cố nhân để sau năm tháng tương phùng, thấy mình phôi pha nhường ấy. Cảnh có bao giờ thay đổi, chỉ lòng người đã khác. Từ lần đầu tiên gặp nhau, biết bao nhiêu mê say của tuổi trẻ, những cảm xúc vỡ òa hóa muôn vạn mảnh bay khắp các đỉnh trời, tôi đã thấy mình lạc đi trong niềm yêu, những rung động mạnh mẽ không sao cất thành lời, chỉ giữ trọn vẹn trong một góc hồn để mỗi lúc lòng buồn thương lại nhấc ra chiêm ngưỡng.
Mỗi lần gặp lại biết bao thân thương, dòng sông xanh mềm kia giống như sợi chỉ buộc vào tim tôi, hóa thành người tình giang tay chờ mỗi mùa xao xuyến, hóa thành đấng thanh cao để xin trải hết bộn bề.

Tôi lại vừa đứng trên Mã Pì Lèng thêm một lần, dưới bóng nắng vời vợi, và dù không cố kéo mình về những ngày tháng cũ, tôi vẫn thấy những kỉ niệm xưa hằn lên trong mỗi góc nhìn. Sự tĩnh lặng huyền diệu và mất mát. Đường đi Săm Pun trong hoàng hôn gợi bao niềm thương nhớ. Nếu như bóng tà dương xưa hối lòng gấp gáp và tim nóng hổi kích thích thì nay chìm sâu trong u hoài, thanh thản trầm mạc. Tôi nhìn thấy trên những đỉnh cao xa kia, một tôi khác đã hình thành, mạnh mẽ và thấu suốt.

Hà Giang mùa này, xuân vẫn còn vương vấn, những con đường còn đỏ rực hoa gạo, hồng leo nở ruộm từng chùm xuân tình bên những bờ rào đá, bướm trắng bay rập rờn từ các thung lũng, trạt khắp sườn núi, một dáng vẻ vừa khắc khổ vừa mộng mơ kì lạ. Trong những cơn nắng chập chờn, tôi nghe những giấc mộng mơ hồ vừa tái sinh dịu dàng theo cách chưa bao giờ ngờ tới.

Và như thế, có lẽ không phụ lòng cố nhân rồi.