Tuesday, March 1, 2011

Tản mạn mùa xuân.

Mùa xuân ngọt ngào và mời gọi.

Nàng là cái kiểu gái mà ngày xưa mình chẳng ưa, sớm nắng chiều mưa, ủy mị, sướt mướt, ương ương, dở dở, điệu đàng quá thể và nhiều khi quá phù phiếm. Thế mà mấy năm nay, năm sau hơn năm trước, mình lại xốn xang với nàng nhiều hơn.

Có phải khi cái tuổi trẻ nó không còn là một thứ nghiễm nhiên, giống như thể ta có một suối nguồn vô tận dưới chân và cứ thoải mái tung tăng trên nó mà chẳng bận ưu phiền, khi ta thấy dòng chảy của nó nhỏ dần, chậm dần, thì ta bắt đầu thấy mùa xuân sao mà đáng yêu như thế.

Mùa xuân vác trên vai trọng trách báo sự hồi sinh của một vòng quay mới, vì thế mà nhân gian rưng rưng trước mỗi bước chân nàng.

Mùa xuân khiến mình mơ mộng.

Những nơi đã đi qua trong mùa xuân nay mỗi nơi mỗi khác, nhưng từ ánh nắng lấp lánh qua những hàng thông trên Tây Nguyên lộng gió, những bông hoa cúc vàng trước thềm cửa những ngôi nhà Quảng Nam, đến những con đường đầy hoa mận trắng tinh khôi nơi cao nguyên Mộc Châu, tất cả đều đượm đầy sức sống của mùa xuân.

Sự quyến rũ ngọt ngào của nàng, ấm áp, và mềm mại, như thể nàng chỉ hé môi cười, và đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, khe khẽ vén tầng mây xám lên, là nắng sẽ tràn ngập mọi đỉnh núi, mọi dòng sông, mọi con đường, và muôn hoa bung nở, còn những kẻ si tình như mình thì chết chìm trong cảm giác hân hoan không sao ngừng lại được.

Những ngày xuân có dư vị như những ngày tháng mới yêu, khi mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn sự e ấp, tươi mới, si mê xao xuyến thẹn thùng, ngọt ngào như một đôi má chín ửng vì yêu, vì nụ hôn đầu. Mùa xuân là mùa của sự hồi sinh, cũng vì vậy mà khiến người ta hoài niệm, nhưng đến hoài niệm cũng mang một dáng vẻ gợi tình. Có lẽ vì vậy mà càng nhiều tuổi người ta càng thích mùa xuân.

Khi lang thang trên những con đường, mình nghĩ đến tuổi già. Khi bước sang tuổi năm 60, ước sao ta có thể thảnh thơi ngồi ngắm bốn mùa trôi qua đủ đầy vẻ đẹp của các nàng. Có một ngôi nhà ở Mộc Châu để mỗi mùa hoa đào, hoa mận nở, uống trà mà ngắm hoa bay. Có một ngôi nhà ở Đồng Văn để mùa hè ngắm núi một ngày qua cả bốn mùa, nắng mưa thay nhau nhảy múa trên những vùng trời lồng lộng. Mùa thu sẽ ở Hà Nội hoặc ở Hội An , để chờ trăng lên hay ngắm lá vàng thật dịu. Mùa đông ở Hà Nội để xem trời ủ bạc, rồi đôi tuần nắng đẹp, lên đường thong dong qua một vòng Tây Bắc, khi dã quỳ và trạng nguyên đã trải đầy các con đường.

Tuổi trẻ là để khám phá, còn tuổi già, thì để thưởng lãm nốt những yêu kiều của tự nhiên mà khi trẻ vội vã bỏ qua.

Đấy là mơ mộng thế, còn trong hiện tại, cố gắng đừng bỏ qua quá nhiều đã là ngọt ngào lắm rồi.

Mình cũng mơ, những người bạn bây giờ, đến ngày tháng ấy vẫnngồi cạnh nhau uống trà mà than tuổi trẻ mình dại thật. Mong sẽ là như thế.