Tuesday, September 15, 2009

Mùa dịu dàng

Ngày chủ nhật vừa rồi có những khoảnh khắc thật dịu dàng.
1. Buổi sáng cafe với hai tình yêu. Red lao ra ngoài này làm gì, sài gòn - hà nội - sài gòn trong 1ngày như một cơn gió buồn thảm. Nỗi nhớ Hà Nội ư? Những câu chuyện vu vơ, những mẩu bình luận chẳng đâu vào đâu đủ gieo vào lòng cả ba những khoảng trống. Không biết bao giờ mới có thể lấp đầy. Mỗi đứa chọn cho mình một con đường. Thời gian này những môi trường mới, những lối sống mới, những lựa chọn mới và cả những nỗi thất vọng vô hình xâm lấn khiến tất cả đều mỏi mệt và xa rời nhau. Nhưng dù sao, hễ còn có thể nhìn nhau vu vơ nhẹ nhàng thế, đã là bình yên lắm rồi.

2.Đạp xe một vòng với Cua. Phố Hoàng Diệu lòa xòa bóng nắng. Đã rất lâu mới đạp xe, và là lần đầu tiên đèo Cua bằng xe đạp. Nhẹ quá! Những kỉ niệm từ rất xa xưa thoảng qua. Người ta chẳng thể nào trở lại những khoảnh khắc tràn đầy ánh sáng và hồn nhiên như thế nữa. Nhưng với Cua, nhỏ nhắn trên yên sau như một con mèo, mình nghĩ đã là đủ cho mùa thui. Đang thật sự muốn mua 1 cái xe đạp để tối tối đạp xe lòng vòng giữa những con phố tịch lặng ấy.

3. 2h chiều ở đường Thanh Niên. Từ trên tầng 2 của Lotteria nhìn xuống khoảng nắng nơi ngã ba đường, thấy mình đang vu vơ nghĩ điều gì đó giữa những lưới dây điện giăng mắc kia.

4. Hoàng hôn rực rỡ loang chầm chậm trên sông Hồng. Khi chỉ có một mình nhìn những vầng sáng hồng lan rộng trên bầu trời mỗi lúc một thăm thẳm cho đến khi nhòa giữa những lớp màu cobalt đến tối hẳn, cũng là lúc nhận được tin nhắn của Red, cũng là khi cầm QL chụp sau gần hai tháng chẳng động đến, gió lồng lộng, trong lòng cảm thấy vừa xốn xang, vừa cô đơn, vừa yêu đời, thật bâng khuâng.

5. Ánh đèn hắt vào gương mặt Nhung. Sau bao chuyện đã xảy ra. Rồi khi tưởng quá khứ đã trôi êm thì mọi kí ức đau buồn của hai năm về trước lại dội về. Tương lai thêm xa vắng mịt mờ. Đôi mắt nó có khi trở nên trống rỗng và nụ cười quá nhạt. Không thể hiểu là nhẫn tâm hay bàng quan hay mỉa mai với trò đùa số phận mình. Nhưng cuối cùng thì gương mặt ấy cũng trở lại dịu dàng. Dù thế nào thì đấy vẫn là con người mà mình quan tâm suốt 10 năm nay, và sau này vẫn vậy, với niềm tin bình dị và ngây thơ từ cái thủa chưa biết đến những lừa dối trong cuộc sống hàng tỉ tỉ lớp mặt nạ này.

No comments: