Saturday, November 17, 2007

Không thể lấp đầy

Lang thang trong gió
Em lao vùn vụt khi thành phố khẽ rùng mình
Hít đầy lồng ngực cát bụi còn thao thức
Ngăn tiếng thở dài dằng dạc trào ra...

Gió run run trên vai
Em quấn chặt mình trong chiếc khăn đơn với nỗi nhớ quá dài
Hơi rượu ngọt lúc chiều hôm đã thôi mềm đôi môi tai tái
Chỉ còn gió bụi khô rát những khao khát không tên.

Em dừng lại lặng im
Nén mình một góc giữa muôn người xa lạ
Những ánh đèn vàng lợt mong manh như sắp đổ
Những tiếng cười khua rổn rảng nơi xa...

Trong khoảnh khắc em chìm vào nỗi nhớ
Cả tâm hồn chới với cô đơn
Em mỉm cười với những tình tự kề bên
Giấu kín trong mình con gió hoang say nồng vụn vỡ...
Hơi thở anh không thể lấp đầy em.

Hà Nội 17/11/07

No comments: