Huế những ngày này thừa nắng đến mệt mỏi. Nhưng dù nắng ở Huế có gắt đến  mấy thì cũng không oi nồng như Hà Nội. Và ở Huế thì gần như không có  bụi. Vì thế mà ngồi sau Cr. đi lòng vòng quanh Huế lúc 2h chiều, không  nói đến các lí do chủ quan, thì cũng hoàn toàn chấp nhận được.
 Còn nếu nói đến lí do chủ quan, thì buồi chiều ấy càng dễ chịu hơn  nhiều. Tôi chỉ có 3 tiếng trước khi lên xe về Hà Nội, tôi muốn ngắm Huế ở  những góc độ trước đây chưa từng ngắm, và trên hết, có Cr. cùng đi. Đã  7, 8 tháng mới gặp lại bạn yêu dấu, và 3 năm rồi mới lại ngồi lên con  vespa đầy kỉ niệm ngày xưa - giờ đã khoác lớp áo mới. 
 Có những lúc thời gian gần như ngừng lại. Tôi nhìn gương mặt đấy và nghĩ  lại quãng thời gian hơn 3 năm qua. Những điều đã thay đổi và những thứ  vẫn còn nguyên như vậy. Đôi khi tôi cũng không chắc thứ gì đã thay đổi  và thứ gì vẫn nguyên vẹn. Cảm xúc ở cạnh nhau, nửa giống, nửa khác. Bao  nhiêu lời hẹn cứ trôi đi tưởng chừng quá sức vô nghĩa trong cái cuộc  sống cũng nhiều điều ngớ ngẩn này, cuối cùng 1 kẻ ở Hà Nội và 1 kẻ ở Sài  Gòn lại gặp lại nhau trong Huế.
 Đây là lần gặp nhau nhẹ nhàng nhất trong 2 năm trở lại đây. Không biết  cậu ấy có nhận ra điều đó không. Trải qua bao nhiêu chuyện, thi thoảng  tôi cũng thấy sợ khi nhớ lại đôi mắt buồn thảm của cậu ấy ngước lên nhìn  tôi, nhớ lại sự bất lực đã khiến tôi muốn gào thét trong điện thoại và  không sao gỡ được cảm giác khó nhọc khi gặp nhau. 
 Điều tôi muốn nhìn thấy trong đôi mắt ấy là sự bình thản chứ không phải sự chấp nhận - 1 cách bất lực.
 Đôi mắt ấy luôn ấm áp, nhưng chưa bao giờ bình yên.
 Nỗi buồn, những nỗi buồn dài đằng đẵng bám lấy bạn tôi như lời nguyền.  Sự nhạy cảm lẫn điên rồ trong tâm hồn ấy cũng làm tôi buồn phiền.
 Lần này gặp nhau tôi thấy nhẹ nhõm nhiều. Hi vọng.
 Hai tháng rưỡi nữa, tại Hà Nội này, cần có cậu ở đây.
No comments:
Post a Comment