Trên đời người trổ nhánh hoang vu
 Trên ngày đi mọc cành lá mù
 Những tim đời đập lời hoang phế.
 Dưới mặt trời ngồi hát hôn mê 
 Dưới vòng nôi mọc từng nấm mộ
 Dưới chân ngày cỏ xót xa đưa.
 Người đã đến và người sẽ về bên kia núi 
 Từng câu nói là từng cánh buồm giong cuối trời.
 Còn lại tiếng cười khóc giữa đời.
 Dưới ngọn đèn một bóng chim qua 
 Giữa đường đi một người đứng gọi
 Có biết gì về ngày chưa tới.
 Những ngày ngồi rủ tóc âm u
 Nghe tiền thần về chào bóng lạ
 Những mai hồng ngồi nhớ thiên thu.
 (Cỏ xót xa đưa - TCS) 
 ---------------------- 
 Rồi xa dấu từ đây. 
 Hôm nay nghe Cỏ xót xa đưa mà muốn khóc. Sẽ đến ngày những nỗi buồn  không còn là của riêng mình, nỗi cô đơn không còn là của riêng mình. Một  ngày kia thức dậy, không còn thấy ánh sáng lờ mờ qua khe của là của  riêng mình, thế giới không còn điên, không còn say, không còn nỗi nhớ,  không còn mộng mị. Ngày qua đêm tới rồi lại ngày sang. Mưa nắng sẽ mở  toang mọi khung trời. Một ngày kia sẽ không còn tôi, không còn những  rưng rưng và những cơn khát, tôi sẽ loang dài trong những khuôn màu nhợt  nhạt, những màu hồng phấn êm êm, những màu xanh dịu dịu, những màu xám  khô cằn.
 ................. 
 Còn chút hao gầy.. .
No comments:
Post a Comment