Saturday, April 17, 2010

First love letter

Này anh, mình đã bao giờ viết thư tình cho nhau chưa nhỉ. Em không nhớ nữa. Trong tâm trí em một số kỉ niệm đã bị mờ đi phần đánh dấu thời gian. Cũng có lúc em tự hỏi mình là: có phải em quên quá nhanh? Không giống phụ nữ nói chung, những người có tài năng nhớ rất chi tiết giờ giấc ngày tháng những thứ ngọt ngào, hay hờn giận, diễn ra trong những năm yêu đương dài dằng dặc, em đã bắt đầu quên chi tiết của một số thứ, như anh vẫn quên. Nhưng điều đó cũng tốt mà, mình chỉ nhớ những dấu mốc thật lớn, tuyệt vời thay, nhờ có việc xóa bớt những thứ nhờ nhờ mờ mịt, em nhớ chúng rõ ràng đến kì lạ.

Bây giờ em đang nhớ đến anh, đang ở cách em 800km. Em nhớ đến những lần mình xa nhau vài ngày như thế này, em thấy mình ngày càng bình thản với việc không có anh bên cạnh. Nỗi nhớ không còn như đứa trẻ giãy lên vì bị tước mất đồ chơi yêu thích, nỗi nhớ không còn cường điệu nỗi cô đơn, nỗi nhớ cũng không còn thẫn thờ ngơ ngẩn. Em ấm áp khi nghĩ đến anh, sắp trở về rồi. Em thoải mái thả mình trong những bận rộn và thú vui của riêng mình, không sốt ruột đợi chờ, không xa vắng lạnh lùng. Em thương, em nhớ anh. Chỉ đơn giản thế thôi. Nhớ anh.


Mình đã gặp nhau 5 năm rồi đấy anh. Cứ yêu, cứ thương nhau như tự nhiên là thế. Chưa nói lời chia tay lần nào, không mấy lần cãi vã, mình đi bên nhau từ ngày còn ngây ngô, đến hôm nay, anh đã khác xưa, em cũng vậy, nhưng ta vẫn yêu nhau. Có lần mình nói chuyện với nhau, người ta hay hứa hẹn yêu nhau mãi mãi, nhưng mình chưa bao giờ như vậy. Anh có tin vào từ " mãi mãi" không anh? Anh không biết, em cũng không biết, mình chỉ cần thương nhau và gìn giữ thôi anh.


Hôm nay em nhìn bàn tay trái của mình, ở cái nơi mấy tháng nữa sẽ có một chiếc nhẫn, em cảm thấy bâng khuâng. Cuộc sống rồi sẽ thế nào nhỉ? Em không muốn nói là em sợ, nhưng em không thể giấu nỗi lo. Mà anh yêu ơi, em không muốn nhận cái nhẫn đấy theo cách thông thường. Em cũng không muốn mình chia sẻ cuộc sống theo những lối mòn mà biết bao người quanh chúng ta đã và đang bước vào bằng đôi mắt mỏi mệt và tâm hồn xơ cứng từng ngày.


Nhưng em biết, em sẽ ổn mà.



Béo ơi,

Em sẽ nói, rất nhiều lần, mỗi ngày.
Em yêu anh.

No comments: