Sunday, May 10, 2009

Nhớ Hà Giang

Những ngày này tôi nhớ Hà Giang theo một kiểu lạ kì. Không như trước đây, không như những cảm xúc vẫn thường gặp mỗi khi nhắc tới Hà Giang, tôi không trào lên một cơn phấn khích mạnh mẽ, không sôi nổi phấn khích vui vẻ như những cơn sóng ào ạt tung bọt trắng xoá mỗi lúc dội bờ, nỗi nhớ biến thành một cái gì đó thẳm sâu và u buồn. Tôi lẩn mẩn xâu từng dải kí ức bằng sợi chỉ mong manh.

Vừa qua đợt 30/4, rất nhiều người mới đi Hà Giang về, diễn đàn, blog và những câu chuyện trà nước đầy ắp hình ảnh những Mèo Vạc, Đồng Văn, Mã Pí Lèng…Tôi xem ảnh và nghe mọi người kể chuyện một cách lặng lẽ. Những con đường trải dài thênh thang giữa những dãy núi mướt xanh, mềm mại lụa là bay mãi đến những chân trời đầy đá tai mèo. Những khúc sông khát từng vạt nắng, những mái nhà hiu hắt đẫm mưa , những dải mây nặng trĩu vắt ngang đèo. Những hình ảnh mới và cũ đan lồng vào nhau, làm nỗi nhớ càng thêm khắc khoải.

Tôi đã nhớ da diết cảm giác ngửa cổ lên trời đón nắng cháy trong chiều Yên Minh đỏ rực, tất cả đều thấm đẫm màu đỏ cam đau đáu và đâu đó chói lên những viền ruộng bậc thang đầy nước lóng lánh như những mảnh gương.

Tôi nhớ cảm giác tĩnh lặng đến khôn cùng trước biển mây Quản Bạ, nơi sương gió chập chờn man dại trên những đỉnh núi mờ xa, đất trời chuyển mình vần vũ giữa những khối mây khổng lồ đón chào ngày mới.

Tôi nhớ những vạt váy rực rỡ trên những sườn núi dốc đứng, những dải đất nâu xanh theo dấu chân người, những đôi chân nhỏ lẫm chẫm quanh những ngôi nhà liêu xiêu trong nắng, những con đường nhỏ như những sợi chỉ vắt vẻo trên đồi, những góc nhỏ đơn sơ đã từng làm tôi ấm lòng mà thương biết mấy.

Kí ức chập chờn ẩn hiện. Đâu đó có một gương mặt đẫm mồ hôi sau những thân ngô rì rào theo gió, đâu đó có một đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào ống kính của tôi, có một bàn tay bé xíu lấm lem quệt ngang dọc trên bầu má non phúng phính lem nhem, có một nụ cười nghiêng ngả khi đưa bát rượu đầy song sánh thơm ngang miệng và uống từng hợp to quên đất quên trời, có những tiếng cười khúc khích ngượng ngùng bên những bờ rào đá, và có cả những ánh mắt nheo lại thật hiền mà chất chứa cả bóng chiều chạng vạng chìm trong những thung lũng u hoài.

No comments: