Thursday, May 21, 2009

Nhớ những miền xanh

Nhớ.
Đôi khi, là một cảm giác xao xuyến thật khó hiểu. Như khi nhìn vào màn mưa trắng đất trời ở một góc đường Hà Nội, chợt nhớ đến ngày mưa trên đèo Khau Phạ, trong một ngày đã rất xa xôi, nơi mà những vùng kí ức đã loang dần vào sương, tôi thấy mình dịu lại bất ngờ. Lòng thanh lặng, và nỗi nhớ len lén tỏa hương như trà mộc ngày đông.
Thanh lặng. Nỗi nhớ đôi khi bồng bềnh mênh mang dịu dàng như một làn khói mỏng. Tôi thích những lúc bất chợt thật nhẹ lòng khi thấy một viền mây rực sang nơi cuối trời, cơn mưa bang bạc trên hồ, lá bay nghiêng nghiêng trong nắng, làm tôi mơ màng tưởng như mây núi hoang dại đã về thật gần bên mình giữa Hà Nội chật hẹp này.
Sáng nay HN mưa bay, rồi nắng lên rất dịu. Tôi xem ảnh HG và thấy mình lắng lại.
Nhớ những miền xanh.



Những khoảng nắng hiền mơn man như thế, cỏ xanh mịn màng mời mọc, mình muốn lặng im, lặng im mãi, cho mình tan lẫn vào những thảm xanh ấy.
Nhớ, đã có khoảnh khắc, khoảng xanh bao la dạt dào nắng gió như ngừng lại, tất cả thời gian và không gian ngừng lại, màu xanh sẫm dưới chân người, màu xanh úa vàng bên lưng đồi, màu xanh cháy nắng trên đỉnh núi, màu xanh ngăn ngắt ngô chen đá, màu xanh non mềm cỏ mới, và bầu trời cũng vời vợi xanh. Chết chìm trong màu xanh. Lúc ấy chỉ muốn nằm lại mãi, ngủ một giấc dài, rồi khi mở mắt ra, lại thấy tất cả màu xanh lần nữa hòa vào mình.


Có nơi nào xanh hơn thế chăng
Nơi những đám mây bay quên ngày tháng
Cỏ cây ríu rít tự tình
Núi say men nắng
Người say men gió
Đường chơi vơi bay mãi tới trời
Và những con mắt khói
xanh trong xanh biếc xanh

No comments: