Đó có lẽ là một trong những khoảnh khắc yên bình nhất. Srah Srang tĩnh lặng trong nắng chiều…
Những ngày ở Siem Reap để lại trong tôi nhiều
cảm xúc lẫn lộn. Nó giống như một cơn gió nhỏ len vào tim và cứ ở đó bí
mật thổi lên những ngọn lửa lách tách.
Thật lạ kì, đôi khi những điều khắc sâu vào
tâm trí ta lại không phải những thứ thường được người đời ca tụng. Khi
cầm trên tay những cuốn sách về Angkor, tôi đã chẳng bao giờ ngờ rằng
điều mình nhớ nhất ở nơi đây lại chẳng phải là hình ảnh Angkor Wat rạng
dần lên giữa ánh sáng huyền hoặc buổi bình minh, chẳng phải những gương
mặt Bayon bí ẩn, mà lại là những góc khiêm nhường hơn nhiều.
Tôi rất thích những lúc đi bên trong các ngôi
đền và ngắm nghía ánh sáng mờ nhạt sương khói lách qua những khối đá
rêu phong , điều đó tạo cảm giác như ta đang sa dần vào thế giới huyền
bí của ngàn năm trước, đến độ có thể nghe thấy những tiếng thì thầm từ
lòng đất. Sự tĩnh lặng của những dãy hành lang dài, màu trầm ngâm từ
những pho tượng đã chẳng còn nguyên vẹn, hơi lạnh có phần thần bí và
những phiến đá xanh khiến các giác quan dường như được đánh thức, đưa
tôi vào cảm thức của vĩnh hằng. Đó là một cảm giác khó giải thích, tựa
hồ như ranh giới giữa tỉnh táo và u mê, giữa sự sống hữu hạn hiện lên
trong hơi thở của mình và thế giới vô hạn từ bóng tối. Khi đứng giữa
những tạo tác của thời gian, thật khó có thể ngăn mình cảm thấy bâng
khuâng trước những dòng chảy của lịch sử, miên man giữa những câu hỏi
không đầu không cuối, rồi sực tỉnh và lại kiếm tìm, chắp nối các cột mốc
từ quyển sách trên tay với những chú giải trên tường, mỉm cười mường
tượng ung dung.
Trái ngược với cái nóng bên ngoài, ở trong
đền lúc nào cũng mát lạnh, thành thử không gian càng trở nên dễ chịu.
Mỗi lúc đến thăm một ngôi đền, tôi đều chỉ mong nhanh chóng chui tọt vào
trong, càng sâu càng tốt, lang thang và nuông chiều bản thân trong
những suy nghĩ mông lung. Sự u tịch có phần trang nghiêm nhưng không
khắc nghiệt ở đấy như một bàn tay mềm ve vuốt tâm trí, khiến tất thảy
đều trở nên nhẹ nhõm và thanh thản.
Tôi cũng thích mỗi lúc di chuyển từ địa điểm
này sang địa điểm khác trong quần thể Angkor. Những con đường tuyệt
diệu! Chúng là sự hòa hợp hoàn hảo giữa một bên là những di tích đẹp đẽ
nằm yên ả trong những khu rừng khơi gợi ham mê khám phá và một bên là
con đường rợp mát đầy thoải mái. Giống như ta an nhiên lướt đi giữa
những bức tranh lạ lẫm kì thú với những cơn gió lồng lộng cả trên tóc cả
trong tim, những con đường ấy khiến tôi yêu thích còn nhiều hơn cả việc
dừng hẳn lại để thăm thú một ngôi đền nào đó bên đường.
Thanh thản là thế, thích thú là thế, nhưng đáng nhớ nhất, thì có lẽ phải là khi ở Srah Srang.
Đúng vậy.
Đó có lẽ là một trong những khoảnh khắc yên bình nhất. Srah Srang tĩnh lặng trong nắng chiều…
Tôi cũng không hiểu vì lí do vì sao lại yêu
quí buổi chiều hôm ấy đến vậy. Srah Srang chỉ là một điểm đến được đánh
dấu highlight với vỏn vẹn một dòng duy nhất, về sự tĩnh lặng mà nó mang
lại. Nhưng với tôi, dường như thế đã là quá đủ. Ở đó không
có gì đặc biệt hùng tráng nổi bật. Srah Srang về cơ bản chỉ là một cái
hồ phục vụ cho mục đích thủy lợi và là nơi tắm của các cung nữ, chiều
dài khoảng 700m, được bao bọc bởi cây xanh. Khi tới đây, khách du lịch
thường quan tâm nhiều hơn tới Banteay Kdei, nằm đối diện với nó. Vì vậy
mà khi đứng ở phía ngoài, tôi không nuôi chút háo hức nào cho Srah
Srang. Nhưng tất nhiên tôi đã nhầm. Srah Srang đẹp dịu dàng, dù khi ấy
không phải thời điểm đẹp nhất để chiêm ngưỡng, dịu dàng đến độ bao nhiêu
mỏi mệt của tôi sau một ngày nắng gắt dường như tan biến, tất cả tâm tư
trôi tuột ra ngoài, để lại cái thân rỗng nhẹ nhàng chìm xuống.
Tôi chìm xuống thật. Cứ như thể không còn sót
lại một chút ý niệm đặc biệt nào trong đầu, mọi thứ nhòa đi như màu
nước Srah Srang, êm đềm, mềm mượt, thanh bình. Cứ như thể những hanh hao
bỗng chốc khô giòn dưới nắng, tôi thả bay trên mặt nước long lanh như
những chiếc lá thu. Tôi cứ ngồi lặng im nhìn về phía bờ hồ bên kia, dưới
cái nắng mỏi mệt mà một lúc trước đó tôi còn muốn bỏ trốn. Không
hiểu cái nắng lúc ấy có chợt trở nên dễ chịu hơn không, cũng không hiểu
Srah Srang có thật mê đắm như thế không, nhưng chắc rằng tôi đã chìm
sâu trong chính mình như thế, với tất cả bình yên không thể nào quên.
Srah Srang…
No comments:
Post a Comment