Saturday, November 20, 2010

All good things

Hôm qua em có đọc trên forum một bài về gia đình. Và em thấy buồn.

.

.

.

Ngày xưa em nghĩ em không có một gia đình đúng nghĩa, em sẽ tìm kiếm gia đình của riêng mình. Trong những năm tháng đi về với nỗi cô đơn, em từng mong về một nơi em có thể sống với chính em, có thể kiểm soát, giữ gìn, vun đắp nó, có bình an và yêu thương. Khi em tìm thấy anh, em biết điều đó có thể trở thành sự thực. Đó là một sợi dây quan trọng trong nhiều sợi dây giữ ta lại bên nhau.

.

.

.

Đến giờ thi thoảng em vẫn nói: Cứ cảm giác như mình giống như hai đứa yêu nhau và sống cùng nhau. Điều đó có 2 nghĩa. Em cảm thấy tình yêu vẫn còn mang màu sắc tươi trẻ, rạo rực, và em vẫn còn thấy thoải mái. Nhưng em chưa cảm thấy giống một gia đình.

Em không cảm thấy điều đó quá nặng nề, vì quan trọng là mình vẫn hạnh phúc bên cạnh nhau.

Nhưng em chợt nhận ra cái suy nghĩ đó sao mà mông lung và chấp chới đến vậy. Như một cánh chim có thể bay đi bất kì lúc nào. Đây là tổ, không phải một cái cây để trú qua mùa đông...

Cũng không phải vì em chưa tin, không phải thế dù em đã không còn nhiều niềm tin như ngày xưa.

.

.

.

Hôm qua em lại cáu. Cáu giận giờ đến quá dễ dàng. Thực ra em không muốn vậy. Dù nó đến rất nhanh nhưng đi cũng rất nhanh, em vẫn mong nó đừng tiếp diễn. Em không muốn trượt dài trong sự thiếu kiểm soát - thiếu nâng niu như thế.

Anh cũng hay cáu vặt .Cũng đến nhanh và đi nhanh. Theo kiểu của anh.

Chia sẻ cuộc sống, với em, quả là một điều không dễ dàng chút nào. Nhưng em sẽ cố.

.

Sáng nay em nghe lại nhiều lần bài này. Flames to dust, lovers to friends, why do all good things come to an end? Mọi sợi dây đều lỏng lẻo, nhưng gia đình là nơi em có thể, siết lai từng nút thắt, một cách dễ dàng, và ít lo lắng hơn cả mà.

No comments: