Thursday, January 21, 2010

Cuối đông

Mưa.

Tháng một, đông chưa thấm mà xuân đã sang. Những ngày gần đây những cơn mưa sà về đến lạ, lúc đầu lất phất trên trán cho ta tưởng cái kiểu mưa tháng ba đã về giăng kín cả chặng cuối đông này rồi, nhưng bất chợt mưa đổ rào rào, nhưng lại không phải cái kiểu mưa rét buốt của tháng 12. Lúc này mưa không đủ lạnh để còn là mùa đông, chưa đủ dịu để là mùa xuân, tất nhiên càng không thể có cái vị oi nồng cuồng nhiệt của mùa hạ và cái tinh khôi chờ đợi mùa thu.

Cơn mưa sáng nay, làm ta phóng xe giữa những băn khoăn. Vẫn còn dư vị từ quyển truyện đọc đêm qua. Tình yêu, tình dục, và hôn nhân, vốn chẳng phải là những thứ cầm cương dễ dàng. Khi mọi thứ được bóc trần trụi và phơi dưới ánh sáng, chúng rõ ràng là xoắn xuýt trong nhau theo cách riêng của chúng, riêng và chung, chung và riêng. Cũng giống như những câu chuyện bàn nước thi thoảng vẫn lấy ra để ngâm ngợi với nhau, tất cả những thứ đam mê, khiêu khích, phiêu lưu, lẫn những bình yên, giản đơn và trách nhiệm. Ví như trong quyển hôm qua đọc có câu: Cái gì đáng tởm hơn( mình không nhớ chính xác): làm tình mà không yêu hay yêu mà không làm tình?, và, Ly hôn là một dạng phá trinh tinh thần... Đại loại thế, dù có lấp liếm bao nhiêu phần, thì tình yêu vẫn cần có sự đam mê cường liệt của nó, nếu nó theo thời gian mà từ những bông hoa rực rỡ nhất, tỏa mùi thơm nhất, những cây vĩ cầm phát ra những tiếng nhạc tuyệt diệu nhất trở thành những thứ nhàn nhạt mà bền bỉ hơn thì hãy thử nghĩ xem câu trả lời là có những dạng tình yêu khác nhau, hay chỉ có một loại tình yêu duy nhất còn những thứ khác chỉ là dạng yếm thế mưu cầu sự an toàn. Đã đến lúc ta tin vào cả hai cách trả lời đấy. Làm gì có sự suy tôn độc nhất nào. Cuộc sống đầy rẫy những thứ có liên quan đến nhau, tiền, tự tôn, cá tính, đời sống, các mối quan hệ,...và chẳng có cái nào đứng độc lập ngoài chúng, chỉ là tùy từng người mà ít hay nhiều. Tình yêu lẫn tình dục đều chẳng phải thứ tinh tuyền bất khả. Sao có thể phán xét đúng sai một cá tính sống theo kiểu hoang dã hay kiểu "chuẩn mực xã hội thông thường". Thế thì loạn hết sao? Hãy dùng cái đầu thấu suốt và quả tim để nhận định, vì mỗi con người có cảm xúc và thế giới quan khác nhau, và mỗi cuộc sống lại có những góc khuất khác nhau.

Bây giờ bên ngoài trời ngập trong màu trắng lờ mờ. Có lẽ cơn mưa lạc lõng trái tính đã qua đi và trả cho bầu trời cái dáng vẻ gần gũi với mùa xuân hơn. Ừ, và như vậy là mùa đông có lẽ đã sắp trôi qua hết rồi. Cứ cảm thấy một chút tiếc nuối. Hình như mùa đông này sự hiện hữu của những cơn gió buốt giá trong ta không còn rõ rệt như trước nữa.

Đã nên bái bai mùa đông ở đây chưa? Tiếc sao.

4 comments:

Angelique said...

Sang năm mới, heo may sẽ bớt. Nhưng mùa đông trong lòng thì không biết bao giờ mới qua thực, tình yêu ạ.

Sớm nay, mình thèm quàng khăn, thèm vùi mình trong chăn ấm, thèm một ly trà yên lặng.

Mình thèm khóc.

HaiLe said...

Hãy dùng cái đầu thấu suốt và quả tim để nhận định^^.Đôi khi không cần tìm câu trả lời hay những lời nhân xét đâu đâu,bởi vì chình bạn đã là câu trả lời rồi.chúc bạn những ngày cuối năm như ý

MT said...

Cậu đang đọc cuốn gì đấy. Hôm trước tớ lục tung khu Đinh Lễ lên mà ko tìm được cuốn "Trên đường" cậu ạ:(

Winter said...

@MT: Quyển Tình yêu kéo dài 3 năm cậu ạ. Cậu sang bên Tràng Tiền tìm quyển Trên Đường xem.

@Angelique: cuối cùng vẫn cứ là nỗi cô đơn thế sao:(

@HaiLe: thanks. Chúc bạn đón năm mới vui vẻ.