Monday, October 17, 2011

Nhạt thếch

Tôi cứ chìm mãi trong cơn mỏi mệt này.

Vì sao lại thế?

Như thể không làm sao tương thích hoàn toàn được với cuộc sống này. Người như tôi, không chịu được sống một mình, lúc nào cũng lo sợ cô đơn đến kiệt cùng, nhưng thật sự chỉ nên sống một mình.

Quá dễ dàng tổn thương, quá dễ dàng tự cô lập và đóng cửa lòng mình, lúc nào cũng lo liếm láp vết thương...

Từ trong bóng tối nhàu nát, tôi cảm thấy mình tẻ nhạt và yếu đuối. Tại sao những thứ tôi đang có không làm tôi yên lòng, dù ngẫm ra không hề tệ. Cứ luẩn quẩn mãi, ngoi lên vài tuần rồi lại chìm xuống. Như chưa từng bước ra khỏi bóng tối, chỉ chợt hé cửa thò nửa bàn chân ra ngoài và hân hoan như được chạy miết trên thảo nguyên đầy gió, nhưng rốt cuộc chỉ là một khung cửa hẹp và cứ ở đó đóng mở chậm chạp.

Tôi không biết mình thực sự cần gì. Một thế giới cổ tích chăng? Những cơn thất vọng không đáng, không cần thiết cứ nối nhau đến và đi, như một món ăn lạt lẽo, làm niềm vui chẳng tày gang mà tâm hồn xâm xấp xám, cứ loãng dần ra đến độ chẳng biết định nghĩa là màu gì.

Sao bây giờ tôi lại trở thành như thế này?

No comments: