Monday, November 9, 2009

Ô Quy Hồ

Có những người mê đường, mê vác ba lô rong ruổi theo những dải núi xanh. Họ thi thoảng gọi vui những con đường là Người tình, cái bóng hồng cứ khiến họ cứ phải xếp hết những bà vợ già của mình nơi thành thị ồn ào khói bụi, chìm đắm vào thế giới của riêng mình trong vòng tay thiết tha không ghen tuông, không đòi hỏi, không sầu muộn, chỉ có những nhớ nhung với gió ngàn và mây núi nghiêng trời.

Nếu như vậy ắt hẳn Ô Quy Hồ cũng là người tình của tôi, người tình quen thuộc nhất giữa những người đẹp rạo rực mời gọi trong tâm trí mỗi khi chán chường. Hôm rồi tôi đã lại đi thăm nàng, lần thứ 5 trong năm nay, cả vì vô tình lẫn hữu ý mà nàng được ưu ái thế.

Sao nhỉ. Lần này nàng nõn mình dưới nắng. Nắng tràn trề , vàng rực và chói sáng. Nàng chẳng e ấp một chút nào. Không có những dải mây lững thững, không có những mảng sẫm nhạt luân chuyển dưới những tầng mây đầy vơi khác nhau, càng không có sương giăng, càng không có những đỉnh núi xanh thẫm ướt át. Ô Quy Hồ chìm trong khối nắng khổng lồ gay gắt, sáng lòa. Trời xanh ngăn ngắt nao lòng. Không phải lần đầu đến đây khi trời nắng như thế. Nhưng ít khi thấy những mảng núi xa xăm đến vậy, thấy màu của lưng đèo phai về đơn sắc thế mà những con đường lại óng ả hiện lên rõ đến từng viền đường, nổi rõ bần bật như căng một nét chì sắc gọn.

Rõ ràng là Ô Quy Hồ lúc nào cũng khiến tôi bất ngờ, vì một điều gì đấy.

Đường vẫn đang làm. Cái điểm dừng yêu thích nhất mà vẫn thường dừng lại thật lâu để nằm ườn ra nghe nhạc , trên những đám cỏ lưa thưa, giờ chỉ là những hàng gạch đá. Từ lần đi trước, đã biết như vậy, mà đến lần này quay lại, vẫn cứ cảm thấy có gì hụt hẫng.

Trời đã ngả sang đông, tháng 11 phủ lên thân núi những mảng vàng nâu cháy nắng. Dưới nắng chiều , ngàn lau và lá khô phất lên bài ca mùa đông. Qua những khoảng bóng núi che phủ, gió lùa lạnh run, phía trước lau trắng và lá nâu cùng vẫy, cùng lấp lánh nắng, tạo ra một cảm giác kì lạ. Mùa đông khô hanh đã đến đây rồi, và phơi ra bao nhiêu nỗi nhớ, cũng khô giòn như thế.

No comments: