Không biết em say chưa nhỉ? Hay là em giả vờ say?
Đêm chật hẹp nhỉ? Em cứ nghĩ uống một chút thì cũng dễ ngủ, nhưng hình như không được như thế. Nhắm mắt lại, là thấy biết bao nhiêu vì sao và bao nhiêu câu chuyện cứ vụt qua mà chẳng thể nào nắm bắt nổi một hình dung đậm đà. Nhắm mắt lại, là thấy cả trí óc lẫn cơ thể bồng bềnh bồng bềnh, nhưng không đủ mênh mông để em có thể chìm trong đó, và cũng không đủ êm để ngả giấc dài, cũng không đủ tỉnh để biết mình đang ở giữa thực tại nào và viết những dòng này để làm gì. Lâu lắm rồi em mới đưa mình vào trạng thái ngầy ngật thế này. Hình như là em cố tình? Không chắc nữa. Bỗng nhiên em nhớ thời đã xa xa lắm lắm rồi, hồi mà nếu anh buông lỏng bàn tay, em không thấy mình chống chếnh thế, hồi mà thế giới của em không quá nhiều anh đến thế. Anh nghĩ là em hối tiếc? Không đâu, em có tính xấu cứ hay lẩm bẩm vu vơ thế thôi, cứ chưa bao giờ, chắc chưa một giây phút nào, em hối hận. Có gì phải hối tiếc, khi em biết mọi thứ đều có cái giá của nó, và hạnh phúc dịu êm vô cùng này dẫu có cắt đi của em một vài thứ vô hình cũng chẳng phải là quá thừa cân xứng đến độ cần cám ơn cuộc đời hoặc cám ơn chính em vì đã lựa chọn chính xác đến mức ấy sao...
Em ngốc quá nhỉ, cứ loanh quanh những chuyện ngớ ngẩn như thế, mà có lẽ nếu không mượn một chút men để ca thán những thứ quá ư đáng yêu thế này, em chẳng còn biết phải làm gì. Đêm nay, một đêm mưa, em nhớ những điều rất xa xưa, nói những chuyện không đầu không cuối, ca thán những thứ không có nguồn cơn, những mong manh mộng mị, tất cả chỉ vì em nhớ, và em yêu anh, mà thôi.
Thực ra em cũng nhớ những đêm nhấm nháp một mình với vài bản nhạc não sầu và những bức tranh toàn màu xám xịt, nhưng có là gì đâu, nếu so với những giấc mơ nửa chừng, khi em chợt tỉnh vẫn thấy em nằm bên anh, tay nắm tay. Trong cuộc đời này, biết đâu mới là giấc mơ cuối cùng, nhưng anh biết đấy, em đang yêu anh và vẫn yêu anh. Yêu yêu yêu.
Đêm chật hẹp nhỉ? Em cứ nghĩ uống một chút thì cũng dễ ngủ, nhưng hình như không được như thế. Nhắm mắt lại, là thấy biết bao nhiêu vì sao và bao nhiêu câu chuyện cứ vụt qua mà chẳng thể nào nắm bắt nổi một hình dung đậm đà. Nhắm mắt lại, là thấy cả trí óc lẫn cơ thể bồng bềnh bồng bềnh, nhưng không đủ mênh mông để em có thể chìm trong đó, và cũng không đủ êm để ngả giấc dài, cũng không đủ tỉnh để biết mình đang ở giữa thực tại nào và viết những dòng này để làm gì. Lâu lắm rồi em mới đưa mình vào trạng thái ngầy ngật thế này. Hình như là em cố tình? Không chắc nữa. Bỗng nhiên em nhớ thời đã xa xa lắm lắm rồi, hồi mà nếu anh buông lỏng bàn tay, em không thấy mình chống chếnh thế, hồi mà thế giới của em không quá nhiều anh đến thế. Anh nghĩ là em hối tiếc? Không đâu, em có tính xấu cứ hay lẩm bẩm vu vơ thế thôi, cứ chưa bao giờ, chắc chưa một giây phút nào, em hối hận. Có gì phải hối tiếc, khi em biết mọi thứ đều có cái giá của nó, và hạnh phúc dịu êm vô cùng này dẫu có cắt đi của em một vài thứ vô hình cũng chẳng phải là quá thừa cân xứng đến độ cần cám ơn cuộc đời hoặc cám ơn chính em vì đã lựa chọn chính xác đến mức ấy sao...
Em ngốc quá nhỉ, cứ loanh quanh những chuyện ngớ ngẩn như thế, mà có lẽ nếu không mượn một chút men để ca thán những thứ quá ư đáng yêu thế này, em chẳng còn biết phải làm gì. Đêm nay, một đêm mưa, em nhớ những điều rất xa xưa, nói những chuyện không đầu không cuối, ca thán những thứ không có nguồn cơn, những mong manh mộng mị, tất cả chỉ vì em nhớ, và em yêu anh, mà thôi.
Thực ra em cũng nhớ những đêm nhấm nháp một mình với vài bản nhạc não sầu và những bức tranh toàn màu xám xịt, nhưng có là gì đâu, nếu so với những giấc mơ nửa chừng, khi em chợt tỉnh vẫn thấy em nằm bên anh, tay nắm tay. Trong cuộc đời này, biết đâu mới là giấc mơ cuối cùng, nhưng anh biết đấy, em đang yêu anh và vẫn yêu anh. Yêu yêu yêu.