Sunday, June 3, 2012

Đêm mưa

Không biết em say chưa nhỉ? Hay là em giả vờ say?
Đêm chật hẹp nhỉ? Em cứ nghĩ uống một chút thì cũng dễ ngủ, nhưng hình như không được như thế. Nhắm mắt lại, là thấy biết bao nhiêu vì sao và bao nhiêu câu chuyện cứ vụt qua mà chẳng thể nào nắm bắt nổi một hình dung đậm đà. Nhắm mắt lại, là thấy cả trí óc lẫn cơ thể bồng bềnh bồng bềnh, nhưng không đủ mênh mông để em có thể chìm trong đó, và cũng không đủ êm để ngả giấc dài, cũng không đủ tỉnh để biết mình đang ở giữa thực tại nào và viết những dòng này để làm gì. Lâu lắm rồi em mới đưa mình vào trạng thái ngầy ngật thế này. Hình như là em cố tình? Không chắc nữa. Bỗng nhiên em nhớ thời đã xa xa lắm lắm rồi, hồi mà nếu anh buông lỏng bàn tay, em không thấy mình chống chếnh thế, hồi mà thế giới của em không quá nhiều anh đến thế. Anh nghĩ là em hối tiếc? Không đâu, em có tính xấu cứ hay lẩm bẩm vu vơ thế thôi, cứ chưa bao giờ, chắc chưa một giây phút nào, em hối hận. Có gì phải hối tiếc, khi em biết mọi thứ đều có cái giá của nó, và hạnh phúc dịu êm vô cùng này dẫu có cắt đi của em một vài thứ vô hình cũng chẳng phải là quá thừa cân xứng đến độ cần cám ơn cuộc đời hoặc cám ơn chính em vì đã lựa chọn chính xác đến mức ấy sao...
Em ngốc quá nhỉ, cứ loanh quanh những chuyện ngớ ngẩn như thế, mà có lẽ nếu không mượn một chút men để ca thán những thứ quá ư đáng yêu thế này, em chẳng còn biết phải làm gì. Đêm nay, một đêm mưa, em nhớ những điều rất xa xưa, nói những chuyện không đầu không cuối, ca thán những thứ không có nguồn cơn, những mong manh mộng mị, tất cả chỉ vì em nhớ, và em yêu anh, mà thôi.
Thực ra em cũng nhớ những đêm nhấm nháp một mình với vài bản nhạc não sầu và những bức tranh toàn màu xám xịt, nhưng có là gì đâu, nếu so với những giấc mơ nửa chừng, khi em chợt tỉnh vẫn thấy em nằm bên anh, tay nắm tay. Trong cuộc đời này, biết đâu mới là giấc mơ cuối cùng, nhưng anh biết đấy, em đang yêu anh và vẫn yêu anh. Yêu yêu yêu.

Wednesday, May 30, 2012

Những ngày lòng chật chội



Nỗi cô đơn của người trưởng thành, mong manh mềm yếu nhất khi phải tỏ ra mạnh mẽ không ngừng.
Mấy hôm trước tôi bỗng nhớ lại đoạn kết một tập truyện Doremon, Nobita dùng cỗ máy thời gian đưa bố trở về bên bà nội để bố được khóc và kể chuyện ấm ức cho bà nội nghe. Ngày bé, đương nhiên không ai hiểu rằng khi bước chân vào thế giới người lớn, mọi thứ lại thành ra chán chường và cô đơn đến vậy, bởi trách nhiệm không thể rũ bỏ trên vai, không bao giờ, không một giây phút nào, và bởi không thể dựa vào bất kì ai, không thể khóc lóc mà thừa nhận sự mỏi mệt của mình, những khuyết điểm của mình, nỗi sợ của mình.
Càng ngày, con người đi trên đường đời càng phải gánh vác nhiều trách nhiệm, và thứ vô hình mà nặng nề nhất là trách nhiệm của niềm tin. Không thể buông lơi vì niềm tin đã mất chẳng thể vãn hồi. Không thể gục ngã vì sẽ khiến những người thương yêu lo lắng.
Nhưng càng cố gắng mạnh mẽ thì sâu thẳm trong con tim càng mỏi mệt. Và sự cố gắng gan lì như lớp vỏ giáp mỗi ngày một dầy thêm, ăn vào da thịt rồi ngấm vào gan ruột lúc nào không hay.
Cuộc đời mỗi con người là một dòng chảy không ngừng hòa lẫn vào dòng chảy không ngừng của hàng tỷ tỷ sinh linh trên mặt đất này, một con đường vô vọng nơi những tiếng khóc than chỉ còn là giọt nước tí tách sâu giữa đại ngàn, những tiếng cười chỉ còn là một cánh hoa giữa thảo nguyên. Mỗi kiếp người sinh ra đã đan dệt xung quanh mình hàng trăm hàng nghìn mối duyên mà trong suốt cuộc đời bể dâu phải gánh vác. Đôi khi, chỉ nghĩ về điều này thôi đã thấy nặng nề, nhưng cũng nên nhìn rằng đó là hạnh phúc, bởi trên đời vẫn còn những người mà ta phải cố gắng không ngừng, dù muốn buông bỏ đến đâu, chỉ vì niềm vui trong mắt họ, chỉ vì họ sẽ an tâm và cũng lại sẽ nuốt những nỗi buồn vào đáy sâu tâm hồn mà gượng cười vì niềm tin của chính ta.
Tất cả đang sống bằng các cách khác nhau để chăm lo cho nhau bằng những thứ chưa từng đọng thành lời, đó là gánh nặng và đó cũng là tình yêu.
Mong sao một ngày đất cằn nở hoa, và người có thể khóc lại mà không lo lắng gì.

Monday, April 16, 2012

Hoài cảm.


Hà Giang thương yêu của tôi,
Ngỡ như là cố nhân để sau năm tháng tương phùng, thấy mình phôi pha nhường ấy. Cảnh có bao giờ thay đổi, chỉ lòng người đã khác. Từ lần đầu tiên gặp nhau, biết bao nhiêu mê say của tuổi trẻ, những cảm xúc vỡ òa hóa muôn vạn mảnh bay khắp các đỉnh trời, tôi đã thấy mình lạc đi trong niềm yêu, những rung động mạnh mẽ không sao cất thành lời, chỉ giữ trọn vẹn trong một góc hồn để mỗi lúc lòng buồn thương lại nhấc ra chiêm ngưỡng.
Mỗi lần gặp lại biết bao thân thương, dòng sông xanh mềm kia giống như sợi chỉ buộc vào tim tôi, hóa thành người tình giang tay chờ mỗi mùa xao xuyến, hóa thành đấng thanh cao để xin trải hết bộn bề.

Tôi lại vừa đứng trên Mã Pì Lèng thêm một lần, dưới bóng nắng vời vợi, và dù không cố kéo mình về những ngày tháng cũ, tôi vẫn thấy những kỉ niệm xưa hằn lên trong mỗi góc nhìn. Sự tĩnh lặng huyền diệu và mất mát. Đường đi Săm Pun trong hoàng hôn gợi bao niềm thương nhớ. Nếu như bóng tà dương xưa hối lòng gấp gáp và tim nóng hổi kích thích thì nay chìm sâu trong u hoài, thanh thản trầm mạc. Tôi nhìn thấy trên những đỉnh cao xa kia, một tôi khác đã hình thành, mạnh mẽ và thấu suốt.

Hà Giang mùa này, xuân vẫn còn vương vấn, những con đường còn đỏ rực hoa gạo, hồng leo nở ruộm từng chùm xuân tình bên những bờ rào đá, bướm trắng bay rập rờn từ các thung lũng, trạt khắp sườn núi, một dáng vẻ vừa khắc khổ vừa mộng mơ kì lạ. Trong những cơn nắng chập chờn, tôi nghe những giấc mộng mơ hồ vừa tái sinh dịu dàng theo cách chưa bao giờ ngờ tới.

Và như thế, có lẽ không phụ lòng cố nhân rồi.

Thursday, March 15, 2012

Bước chân của tháng ba

Trời tháng ba mà vẫn lạnh như mùa đông. Hôm nay tôi thấy lòng dịu mát, những muốn đi giữa con đường bàng bạc ngoài kia để chia tay nốt mùa sương năm nay.
Hết tháng này tôi sẽ nghỉ việc, đó là một quyết định lớn và giờ đã đóng khuôn. Mọi thứ chuẩn bị cho cuộc chia tay không lâm li này đã gần xong, tôi, lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào thế giới khô cứng của cái gọi là đi - làm, thế giới của tuần năm ngày mỗi ngày 10 tiếng công sở, sẽ trao cho mình quyền được nghỉ ngơi lâu dài, chăm sóc bản thân và hướng tới cảm giác tự do trong thinh lặng.
Tôi nghỉ việc và không tìm việc khác, thay vào đó tôi sẽ làm nhiều việc khiến bản thân tôi cảm thấy thoải mái hơn: đi học, tập yoga, ngâm cứu tâm lý, làm bánh, gặp gỡ bạn bè và tự thưởng cho mình những khoảng không gian thời gian thuần khiết cho riêng mình.
Tôi cần biết mình đang sống có ý nghĩa, có sức khỏe và hướng tới những mục tiêu dài hạn hơn là cố níu kéo những thứ đã trở nên nhàm chán và mục ruỗng như thế này.
Có những áp lực vẫn chờ đợi kể cả sau cuộc tái thiết dài hơi này, nhưng tôi nghĩ, đây đã và đang là bước ngoặt đáng yêu lắm rồi.

Thursday, January 5, 2012

Lời của gió

Hôm nay tôi nghe
Lời gió thì thầm rằng mùa đông buồn lắm
Dù có khơi lên
Tàn tro từ những mùa sương năm nao
Dù có bay lên
Những tầng trời xanh thẳm
Nơi
thế gian chẳng còn trần trụi trong mắt nhau.
Ở đây, ở kia, ở đâu
hoang mang thiếu thừa xác tín.
Đời thật buồn
Nếu mùa xuân không còn nơi đáy mắt em.

Wednesday, December 7, 2011

Nói về Vòng Tròn.


Hôm qua tôi đã làm một việc tương đối đáng ngạc nhiên với bản thân mình, ấy là rất lâu rồi mới lại sôi sùng sục lên mua một album nhạc Việt: album Vòng Tròn của Hồng Nhung.

Đầu tiên xin nói về giá, rất bất ngờ, nó có giá gấp 3-4 lần một album bình thường: 290k.
Nói thực là lúc cô bán hàng nói giá, tôi đã choáng mất 1 giây, không thể tin nổi, chính cô bán hàng còn đứng "buôn" với tôi rằng album này phá cả kỉ lục "đắt đỏ" mà trước đấy Mỹ Linh lập ra.
Nói đến đây, không có nghĩa là tôi viết để kêu ca chuyện đắt rẻ, bởi lẽ ở cái thời buổi sản phẩm âm nhạc chất lượng như sao buổi sớm,  giá của Vòng Tròn âu không có gì là đáng ngạc nhiên lắm, nó cũng hợp lý với giá trị của nó. Điều đáng nói là từ giá bán, tôi nhìn thấy sự đầu tư của nhà sản xuất và sự tự tin của Hồng Nhung.

Tất nhiên, hoàn toàn xứng đáng.

Đã rất lâu mới có một album Việt ấn tượng với tôi như thế, mà lại còn là nhạc điện tử, thể loại ít được quan tâm ở Việt Nam.

Hồng Nhung, sau nhiều năm lạc giữa rất nhiều sản phẩm tầm tầm, bỗng xuất hiện trở lại hoành tráng với sự "lột xác" trong Vòng Tròn. Không hề kì vọng, nhưng khi nghe online lần đầu tiên, tôi thực sự bất ngờ vì album quá tốt. Kết hợp giữa electronic và một chút hơi thở dân gian, âm nhạc của Quốc Trung hiện đại mà mê hoặc biến ảo, dù có nghe riêng instumental thì vẫn rất trọn vẹn. Giọng hát của Hồng Nhung vừa lạ vừa quen, quen với sắc giọng vẫn mộc mạc, ấm áp, nhiều cảm xúc như cũ, nhưng mới lạ ở cách xử lý, vừa sôi nổi, vừa thoải mái, vừa đĩnh đạc, vừa thanh thoát. Không thể không nhắc đến đội ngũ nhạc sĩ tham gia viết ca khúc trong album này, có cảm giác như họ đã tìm thấy được nhà sản xuất và ca sĩ có thể "chọn mặt gửi vàng", và thực sự điều đó đã diễn ra, mọi thứ hòa hợp một cách đáng ngưỡng mộ.

Những ca khúc tôi ấn tượng nhất album này cũng là các track "đinh" của album: Nghịch nắng, Vòng tròn và Papa. Nếu như Vòng Tròn mạnh mẽ, khắc khoải, cường liệt, thể hiện rõ nhất sự thay đổi ở cô Bống, điểm nhấn đậm nét nhất của album, Papa cực kì cảm động, tràn đầy xúc cảm và ấm áp thì Nghịch Nắng lại lấp lánh diệu kì. Khi nghe lần đầu tiên, Nghịch nắng khiến tôi vô cùng ấn tượng bởi cả ca từ lẫn cách hát của Hồng Nhung.
Ngoài ra Giấc mơ ngày bé, Anh đừng đi và Ngao du cũng là những ca khúc tôi thích. Có một điều khá cảm tính là tôi hoàn toàn không thích các đoạn hát tiếng Anh của Hồng Nhung. Cô hát phần lời Việt tình cảm bao nhiêu thì đoạn lời Anh nghe khô bấy nhiêu.

Phần hình ảnh của album cũng khá ổn. Phần vỏ nhựa hơi mỏng manh và hơi lởm khởm, bù lại artbook đẹp, ảnh đẹp, chất giấy đẹp. Trong album cũng được tặng kèm 1 đĩa DVD.

Trong thời gian tới, có lẽ trong nhiều năm tới, người ta sẽ vẫn nhắc về album này, như một sản phẩm quan trọng trong sự nghiệp của Hồng Nhung và Quốc Trung.

Tuesday, December 6, 2011

Nghe gió ở Angkor

Đó có lẽ là một trong những khoảnh khắc yên bình nhất. Srah Srang tĩnh lặng trong nắng chiều…

Những ngày ở Siem Reap để lại trong tôi nhiều cảm xúc lẫn lộn. Nó giống như một cơn gió nhỏ len vào tim và cứ ở đó bí mật thổi lên những ngọn lửa lách tách.
Thật lạ kì, đôi khi những điều khắc sâu vào tâm trí ta lại không phải những thứ thường được người đời ca tụng. Khi cầm trên tay những cuốn sách về Angkor, tôi đã chẳng bao giờ ngờ rằng điều mình nhớ nhất ở nơi đây lại chẳng phải là hình ảnh Angkor Wat rạng dần lên giữa ánh sáng huyền hoặc buổi bình minh, chẳng phải những gương mặt Bayon bí ẩn, mà lại là những góc khiêm nhường hơn nhiều.
Tôi rất thích những lúc đi bên trong các ngôi đền và ngắm nghía ánh sáng mờ nhạt sương khói lách qua những khối đá rêu phong , điều đó tạo cảm giác như ta đang sa dần vào thế giới huyền bí của ngàn năm trước, đến độ có thể nghe thấy những tiếng thì thầm từ lòng đất. Sự tĩnh lặng của những dãy hành lang dài, màu trầm ngâm từ những pho tượng đã chẳng còn nguyên vẹn, hơi lạnh có phần thần bí và những phiến đá xanh khiến các giác quan dường như được đánh thức, đưa tôi vào cảm thức của vĩnh hằng. Đó là một cảm giác khó giải thích, tựa hồ như ranh giới giữa tỉnh táo và u mê, giữa sự sống hữu hạn hiện lên trong hơi thở của mình và thế giới vô hạn từ bóng tối. Khi đứng giữa những tạo tác của thời gian, thật khó có thể ngăn mình cảm thấy bâng khuâng trước những dòng chảy của lịch sử, miên man giữa những câu hỏi không đầu không cuối, rồi sực tỉnh và lại kiếm tìm, chắp nối các cột mốc từ quyển sách trên tay với những chú giải trên tường, mỉm cười mường tượng ung dung.
Trái ngược với cái nóng bên ngoài, ở trong đền lúc nào cũng mát lạnh, thành thử không gian càng trở nên dễ chịu. Mỗi lúc đến thăm một ngôi đền, tôi đều chỉ mong nhanh chóng chui tọt vào trong, càng sâu càng tốt, lang thang và nuông chiều bản thân trong những suy nghĩ mông lung. Sự u tịch có phần trang nghiêm nhưng không khắc nghiệt ở đấy như một bàn tay mềm ve vuốt tâm trí, khiến tất thảy đều trở nên nhẹ nhõm và thanh thản.
Tôi cũng thích mỗi lúc di chuyển từ địa điểm này sang địa điểm khác trong quần thể Angkor. Những con đường tuyệt diệu! Chúng là sự hòa hợp hoàn hảo giữa một bên là những di tích đẹp đẽ nằm yên ả trong những khu rừng khơi gợi ham mê khám phá và một bên là con đường rợp mát đầy thoải mái. Giống như ta an nhiên lướt đi giữa những bức tranh lạ lẫm kì thú với những cơn gió lồng lộng cả trên tóc cả trong tim, những con đường ấy khiến tôi yêu thích còn nhiều hơn cả việc dừng hẳn lại để thăm thú một ngôi đền nào đó bên đường.

Thanh thản là thế, thích thú là thế, nhưng đáng nhớ nhất, thì có lẽ phải là khi ở Srah Srang.
Đúng vậy.
Đó có lẽ là một trong những khoảnh khắc yên bình nhất. Srah Srang tĩnh lặng trong nắng chiều…
Tôi cũng không hiểu vì lí do vì sao lại yêu quí buổi chiều hôm ấy đến vậy. Srah Srang chỉ là một điểm đến được đánh dấu highlight với vỏn vẹn một dòng duy nhất, về sự tĩnh lặng mà nó mang lại. Nhưng với tôi, dường như thế đã là quá đủ.  Ở đó không có gì đặc biệt hùng tráng nổi bật. Srah Srang về cơ bản chỉ là một cái hồ phục vụ cho mục đích thủy lợi và là nơi tắm của các cung nữ, chiều dài khoảng 700m, được bao bọc bởi cây xanh. Khi tới đây, khách du lịch thường quan tâm nhiều hơn tới Banteay Kdei, nằm đối diện với nó. Vì vậy mà khi đứng ở phía ngoài, tôi không nuôi chút háo hức nào cho Srah Srang. Nhưng tất nhiên tôi đã nhầm. Srah Srang đẹp dịu dàng, dù khi ấy không phải thời điểm đẹp nhất để chiêm ngưỡng, dịu dàng đến độ bao nhiêu mỏi mệt của tôi sau một ngày nắng gắt dường như tan biến, tất cả tâm tư trôi tuột ra ngoài, để lại cái thân rỗng nhẹ nhàng chìm xuống.
Tôi chìm xuống thật. Cứ như thể không còn sót lại một chút ý niệm đặc biệt nào trong đầu, mọi thứ nhòa đi như màu nước Srah Srang, êm đềm, mềm mượt, thanh bình. Cứ như thể những hanh hao bỗng chốc khô giòn dưới nắng, tôi thả bay trên mặt nước long lanh như những chiếc lá thu. Tôi cứ ngồi lặng im nhìn về phía bờ hồ bên kia, dưới cái nắng mỏi mệt mà một lúc trước đó tôi còn muốn bỏ trốn.  Không hiểu cái nắng lúc ấy có chợt trở nên dễ chịu hơn không, cũng không hiểu Srah Srang có thật mê đắm như thế không, nhưng chắc rằng tôi đã chìm sâu trong chính mình như thế, với tất cả bình yên không thể nào quên.
Srah Srang…

Friday, November 25, 2011

Tri kỷ.

Những ngày này tựa như không có chút sinh khí nào, dù thời tiết tuyệt đẹp để phấn khích.

Trong cơn u mê tẻ nhạt, lòng tôi lắng dịu vì nhận được thư nàng. Nói là thư thì không đúng lắm vì nàng đã trao nó - một tấm card đẹp có dòng chữ in nổi bật "Men come and go but friends are forever" cùng với dấu hôn và chiếc khăn màu đỏ. Chính xác là một món quà, nhân dịp mùa đông, hoặc không nhân dịp gì. Nàng vẫn thường như vậy, thi thoảng lại tặng cho tôi một món quà, không vì lí do gì hơn biết rằng tôi sẽ thích.

Đôi khi tôi cảm giác như giữa chúng tôi có một tình yêu đặc biệt mà từ trong đó đã nở một bông hoa thanh khiết vô ngần, như từ trong tiềm thức có sợi chỉ vàng buộc lấy tim nhau mà hứa hẹn, rằng trong cuộc đời này còn mãi một bóng hoa luôn ở đó thấu hiểu, âu yếm, lãng mạn và yên tâm biết chừng nào.

Cứ hay đi tìm những người hiểu mình, và cũng đôi ba lần thất vọng, nhưng may sao tôi chưa bao giờ quên bên cạnh có nàng, há chẳng phải là tri kỷ thương mến nhất đời đó sao.

Monday, October 17, 2011

Nhạt thếch

Tôi cứ chìm mãi trong cơn mỏi mệt này.

Vì sao lại thế?

Như thể không làm sao tương thích hoàn toàn được với cuộc sống này. Người như tôi, không chịu được sống một mình, lúc nào cũng lo sợ cô đơn đến kiệt cùng, nhưng thật sự chỉ nên sống một mình.

Quá dễ dàng tổn thương, quá dễ dàng tự cô lập và đóng cửa lòng mình, lúc nào cũng lo liếm láp vết thương...

Từ trong bóng tối nhàu nát, tôi cảm thấy mình tẻ nhạt và yếu đuối. Tại sao những thứ tôi đang có không làm tôi yên lòng, dù ngẫm ra không hề tệ. Cứ luẩn quẩn mãi, ngoi lên vài tuần rồi lại chìm xuống. Như chưa từng bước ra khỏi bóng tối, chỉ chợt hé cửa thò nửa bàn chân ra ngoài và hân hoan như được chạy miết trên thảo nguyên đầy gió, nhưng rốt cuộc chỉ là một khung cửa hẹp và cứ ở đó đóng mở chậm chạp.

Tôi không biết mình thực sự cần gì. Một thế giới cổ tích chăng? Những cơn thất vọng không đáng, không cần thiết cứ nối nhau đến và đi, như một món ăn lạt lẽo, làm niềm vui chẳng tày gang mà tâm hồn xâm xấp xám, cứ loãng dần ra đến độ chẳng biết định nghĩa là màu gì.

Sao bây giờ tôi lại trở thành như thế này?

Friday, July 22, 2011

Tháng 7

Mùa hè không giống mùa đông, thường khiến tôi ưu tư và vuốt ve những vết thương cũ như con mèo liếm láp lòng bàn chân, mà lại làm tôi khắc khoải. Cách nghĩ về chuyện cũ của mùa đông và mùa hè rất khác nhau. Trong mùa hè, mùa của những cơn giận dữ ngột ngạt, của những cảm giác cạn kiệt héo mòn, và cũng là của rất nhiều thứ đồng bóng rực rỡ, tôi có nhiều kí ức quá dữ dội với khoảng thời gian này trong năm, thành thử tháng 6- tháng 7 nào cũng thấy như thiếu thiếu một điều gì đó.

Mùa hè nào cũng đi chơi rất nhiều, làm việc cũng rất nhiều, cả ngày ngụp lặn ngoài đường rồi lại te tởn hết núi lại biển. Nhưng quan trọng là nó gắn với nhiều biến động, nhiều sự cố. Mỗi năm mùa hè lại đặt dấu ấn mãnh liệt của nó lên những câu chuyện của tôi hoặc ngược lại.

Năm nay tôi chào mùa hè bằng Bijin. Hai chuyến đi gần đây rất vui. Tôi thấy mình đã làm được nhiều điều, và mọi chuyện cũng đang khá tốt, tất nhiên không kể những chuyện đen đủi kiểu như mất điện thoại. Tôi đón nhận mọi chuyện bình tĩnh và nhẹ nhàng hơn. Đang dần trở nên ổn định, vững chắc hơn, dù vẫn còn mơ mộng lắm, nhưng đây thật sự là một tín hiệu tốt.

Hôm nay tôi nghĩ lại những việc mình đã làm từ đầu mùa hè và cảm thấy mình có thể tự hào một chút về bản thân mình. Tôi nên học cách yêu thương trân trọng và tin tưởng bản thân mình nhiều hơn để vượt qua những cơn trầm cảm mà gần đây tôi quá dễ sa vào. Không có điều gì quá tệ, bản thân tôi cũng đã có những bước phát triển nhất định cho bản thân mình, vì điều gì mà tôi mãi đau buồn và tự than trách bản thân cũng như cảm giác vỡ mộng, sụp đổ nhiều đến vậy?
Chỉ mình tôi nhận ra mình đã khủng hoảng và lo lắng thế nào, bế tắc thế nào, tâm hồn nặng nề thế nào dù lý trí vẫn phân tích được điểm sáng của mọi thứ. Nhưng khống chế xúc cảm cũng là một việc mà con người phải cố gắng rất nhiều. Tôi không thể cho phép mình rơi tự do trong những không gian bí mật như thế được.

Hôm nay tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Những lúc như thế này thật dễ chịu làm sao. Những chuyến đi vô lo cũng có hiệu quả thật tích cực. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc sẽ viết một cái gì đó cụ thể và trở lại với việc vẽ vời đã gián đoạn quá lâu. Tôi cũng nghĩ đến việc sẽ trang trí lại căn phòng ở Hoàng Cầu dù không về ở đấy. Hi vọng tôi sẽ thu xếp đủ thời gian cho tất cả.