Wednesday, May 11, 2011

Đà Lạt và Lê Uyên Phương

Đường lên Đà Lạt ngập nắng. Tôi cứ ngỡ mình phải đóng cửa mọi quan tâm khác, để giữ lại nguyên vẹn cảm xúc về thành phố của Lê Uyên Phương.

Những năm 60, 70, Lê Uyên và Phương đã sống tại Đà Lạt và cùng tạo nên những "dạ khúc cho tình nhân". Thành phố mộng mơ đã là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, nuôi dưỡng tình yêu của đôi song ca nổi tiếng, là chốn dung thân cho những tháng ngày mỏi mệt, là nơi tái sinh sau những ngày khô kiệt, là thế giới đượm hương hoa và tràn ập ái tình. Có lẽ mong mỏi lớn nhất của tôi khi tới Đà Lạt là muốn được chạm vào không gian đã tạo nên những tình khúc tôi yêu thích, và biết đâu, cảm nhận được thêm một màu sắc nào đó trong những vần thơ nét nhạc quen thuộc kia.

Tôi đi giữa những bờ cỏ xanh, những con đường uốn lượn của Đà Lạt trong âm hưởng của Lê Uyên Phương. Cũng giống như khi nghe nhạc Đoàn Chuẩn, dù bất cứ đâu cũng có cảm giác bóng Hà Nội xưa nhè nhẹ lướt qua tâm trí, tôi đã thấy thành phố cao nguyên vừa nồng nàn vừa dịu êm trong những lời đau nặng của Phương và giọng hát chất ngất đê mê của Lê Uyên.

Đâu là khởi nguồn của xúc cảm? Tình yêu, lẽ sống hay chỉ giản đơn là mảnh đất nuôi dưỡng hồn người?

Tôi đã ngỡ sẽ tìm thấy ở đây những con đường duyên dáng vắng lặng, những mái nhà trắng mơ màng sau những đồi thông, một dáng vẻ dịu dàng ôm ấp trái tim cháy bỏng. Nhưng thành thật mà nói, tôi đã không được thấy đủ đầy.

Lãng du trong những xúc cảm của Lê Uyên Phương, hoang hoải kiếm tìm, nhưng dù có tách rời các yếu tố ảnh hưởng, tôi đôi khi cảm thấy mình lạc lối giữa sự đông đúc và đổi mới ở mảnh đất này.
Tự đáy lòng tôi hiểu mình không thể mong đợi được cất bước giữa những mộng mị của Đà Lạt như những ngày xa xưa, vẫn không tránh khỏi một chút chống chếnh.


"Theo em xuống phố trưa nay
Đang còn ngất ngất cơn say
Theo em bước xuống cơn đau
Bên ngoài nắng đã lên mau

Cho nhau hết những mê say
Cho nhau hết cả chua cay
Cho nhau chắt hết thơ ngây
Trên cánh môi say
Trên những đôi tay
Trên ngón chân bước về tình buồn, tình buồn.


Qua đi qua đi dứt cơn mê
Tình buồn chồng chất lê thê
Qua đi qua đi dứt cơn say
Tình này tình rồi thay

Ta sống trong vũng lầy
Một ngày vùi dần
Còn vùi sâu còn vùi sâu trong ngao ngán
Không dứt hết cơn ê chề
Ta sống trong vũng lầy
Một ngày vùi dần
Còn vùi sâu còn vùi sâu trong ngao ngán
Không dứt hết một lần đau..."


Nhưng Đà Lạt không để tôi rời đi như thế.

Bời thời khắc đẹp nhất đã đến, khi tôi đứng trước hồ Tuyền Lâm. Mặt hồ phẳng lặng, lòng người phẳng lặng. Tôi đã nghe tiếng Lê Uyên dừng lại nơi màu xanh huyền hoặc quanh hồ. Hầu như không có điểm chung giữa giọng thê thiết của Lê Uyên Phương khi hát Vũng lầy của chúng ta và khung cảnh tịch lặng này. Có một điều kì diệu nào đó đã diễn ra, những mỏi mệt trong tôi chợt tan biến, giữa nắng trưa gay gắt, tôi chôn chân trước màu xanh của Tuyền Lâm, nhẹ bẫng.

Đó dường như không phải điều tôi kiếm tìm, nhưng cảm giác thanh thản ấy thật lạ lùng, hiếm hoi và quí giá. Còn bao nhiêu vẻ đẹp Đà Lạt như thế mà tôi chưa biết...

Vì buổi trưa đó ở Tuyền Lâm, tôi biết mình sẽ còn quay lại Đà Lạt, như chờ đợi viết tiếp vào lòng mình, thêm một dấu yêu về đôi tình nhân đắm say đã chia nhau cả cái tên trên mảnh đất này.