Saturday, November 20, 2010

All good things

Hôm qua em có đọc trên forum một bài về gia đình. Và em thấy buồn.

.

.

.

Ngày xưa em nghĩ em không có một gia đình đúng nghĩa, em sẽ tìm kiếm gia đình của riêng mình. Trong những năm tháng đi về với nỗi cô đơn, em từng mong về một nơi em có thể sống với chính em, có thể kiểm soát, giữ gìn, vun đắp nó, có bình an và yêu thương. Khi em tìm thấy anh, em biết điều đó có thể trở thành sự thực. Đó là một sợi dây quan trọng trong nhiều sợi dây giữ ta lại bên nhau.

.

.

.

Đến giờ thi thoảng em vẫn nói: Cứ cảm giác như mình giống như hai đứa yêu nhau và sống cùng nhau. Điều đó có 2 nghĩa. Em cảm thấy tình yêu vẫn còn mang màu sắc tươi trẻ, rạo rực, và em vẫn còn thấy thoải mái. Nhưng em chưa cảm thấy giống một gia đình.

Em không cảm thấy điều đó quá nặng nề, vì quan trọng là mình vẫn hạnh phúc bên cạnh nhau.

Nhưng em chợt nhận ra cái suy nghĩ đó sao mà mông lung và chấp chới đến vậy. Như một cánh chim có thể bay đi bất kì lúc nào. Đây là tổ, không phải một cái cây để trú qua mùa đông...

Cũng không phải vì em chưa tin, không phải thế dù em đã không còn nhiều niềm tin như ngày xưa.

.

.

.

Hôm qua em lại cáu. Cáu giận giờ đến quá dễ dàng. Thực ra em không muốn vậy. Dù nó đến rất nhanh nhưng đi cũng rất nhanh, em vẫn mong nó đừng tiếp diễn. Em không muốn trượt dài trong sự thiếu kiểm soát - thiếu nâng niu như thế.

Anh cũng hay cáu vặt .Cũng đến nhanh và đi nhanh. Theo kiểu của anh.

Chia sẻ cuộc sống, với em, quả là một điều không dễ dàng chút nào. Nhưng em sẽ cố.

.

Sáng nay em nghe lại nhiều lần bài này. Flames to dust, lovers to friends, why do all good things come to an end? Mọi sợi dây đều lỏng lẻo, nhưng gia đình là nơi em có thể, siết lai từng nút thắt, một cách dễ dàng, và ít lo lắng hơn cả mà.

Friday, November 12, 2010

Những ngôi nhà có nhiều cửa sổ

Mỗi con người giống như một ngôi nhà. Họ giao tiếp với nhau bằng cách đóng mở các cánh cửa.

Họ sẽ mở cánh cửa sổ, từng cánh một để ta được thấy phòng khách, gian bếp, rồi có thể, cả giường ngủ.

Họ sẽ mở cửa chính để mời ta vào nhà, để ngồi trong phòng khách, hoặc điềm nhiên bước qua từng căn phòng, và rất có thể, bước ra bằng cửa sau.

Họ sẽ mở rộng cửa, đón đầy nắng và gió, để ta có tầm nhìn thoáng đãng và không gian mát mẻ.

Họ sẽ để cửa hẹp để ta chỉ nhìn thấy một chút, để ta tò mò bước tiếp, hoặc ngần ngại mà bỏ qua.

Cũng có thể mỗi lần ta đi qua, họ mở một cánh cửa sổ khác nhau, ta nhìn phòng khách sạch sẽ mà chẳng biết bếp đang dơ bẩn, ta thấy khu vườn lãng mạn mà không hay phòng ngủ tối tăm.

Cũng có thể, mỗi lần ta đi qua, họ mở một cánh cửa sổ khác nhau đồng thời sắp đặt mỗi lần mỗi khác, khiến bức tranh ta tưởng tượng về họ đầy những mảnh ghép mâu thuẫn nhau.

Cũng có thể, với mỗi người, họ mở một cánh cửa duy nhất, chỉ bật đèn sáng tối, thi thoảng đặt vài bông hoa hoặc vài món trang trí khác nhau, và khi chúng ta ngại ngùng đứng bên nhau nói về họ, không ai trong chúng ta hiểu được điều gì to tát hơn thầy bói xem voi.

Đôi khi, họ kéo ta vào phòng bếp hoặc phòng ngủ, khép cửa nhẹ, khiến ta cảm thấy ấm áp, khiến ta nghĩ mình nằm trong số ít người được ngồi yên tại đó, nhưng tất nhiên ta chẳng phải là người hiếm hoi được ân huệ ấy. Một trò chơi tình cảm, không hơn.

Đôi khi, ta được vào ngôi nhà ấy rất nhiều lần, ta ngỡ rằng ta hiểu ngôi nhà ấy gần như tường tận, nhưng trong đó có những phòng đặt khóa và những hầm bí mật, và rủi thay, những phòng chưa đặt chân đến lại là những phòng giữ chìa khóa của căn nhà. Cách họ tống cổ ta ra và xử lý ta sau những thời gian ngọt ngào hay màu mè ban đầu... là ở đây.

Saturday, November 6, 2010

Mưa

Những cánh hoa rơi

Tã tời trong mưa trắng

Dập dềnh con nước

Dòng sông hoang vắng thở than.

Giữa ngàn lau đẫm mưa

Đôi vai trần đã mỏi

Trầm thân trong chờ đợi

Trong màu xanh xác xơ.

Nắm tay

Có một ngày mai ta sẽ ngồi bên nhau và nghĩ

Tình yêu không sống trong một cái nắm tay

Nhưng cái nắm tay đầu tiên

Lại là nơi em nhìn thấy anh

Anh nhìn thấy em

Yêu và thương và xao xuyến vô ngần.

Những mối tình không bắt đầu từ cái nắm tay

Em đã quên mất buổi ban đầu

Rất nhanh và rất êm

Kỉ niệm như những vết trượt dài

Rồi lẫn vào kí ức xa xôi như khói tan trong chiều hôm hoang vắng

Chẳng còn gì nhung nhớ nếu không có một cái nắm tay

Thật mềm, thật ấm và thật yên.

Nhưng rồi một ngày ta lại ngồi bên nhau và nghĩ

Tình yêu không chỉ sống trong một cái nắm tay

Anh không dắt em đi đến cuối địa cầu

Anh không níu tay em trong cơn bão tố

Với niềm yêu chứa chan

Với môi say và trái tim rực lửa

Ta chỉ ngồi bên nhau và nhấm nháp

Tình mòn không đủ cháy tới ngày mai.

Hãy nắm tay em

Cho em biết anh còn ở đây, dịu dàng và yên tĩnh

Ôm em cho thế giới nồng say

Và hôn em để ngày mai lạnh giá đừng bao giờ đến.

Nếu tình yêu của ngày hôm qua đã vĩnh viễn chiếm giữ trái tim em

Từ cái nắm tay thật êm đến nụ hôn phơn phớt hoa hồng

Thì hãy để hôm nay ta là bạn, là tình nhân, là chồng vợ suốt đời.

Và quên đi ngày mai.

Từ cái nắm tay này,

Ta thuộc về nhau mãi mãi

Không có ngày mai.