Thursday, November 12, 2009

Winter comes

Winter comes, windy night roars.


Những cơn gió gào thét
làm đêm rối mịt mùng
làm tôi tan tành lý trí
trượt theo từng giây cảm xúc
trượt theo tiếng những khung cửa lồng lộn
và cát bay đau rát tầm nhìn.

Lạnh.

Mùa đông đến,
Những cơn gió đêm gầm gừ
Từ sâu thẳm tiếng nức nở và tiếng cười hòa làm một
giữa chơi vơi và đói khát cồn cào
hoang mang đi tìm gió
lao vào bão
để hủy hoại hay điều gì không hiểu.

Không ngăn được sự điên rồ bột phát
đầu đông.

Monday, November 9, 2009

Ô Quy Hồ

Có những người mê đường, mê vác ba lô rong ruổi theo những dải núi xanh. Họ thi thoảng gọi vui những con đường là Người tình, cái bóng hồng cứ khiến họ cứ phải xếp hết những bà vợ già của mình nơi thành thị ồn ào khói bụi, chìm đắm vào thế giới của riêng mình trong vòng tay thiết tha không ghen tuông, không đòi hỏi, không sầu muộn, chỉ có những nhớ nhung với gió ngàn và mây núi nghiêng trời.

Nếu như vậy ắt hẳn Ô Quy Hồ cũng là người tình của tôi, người tình quen thuộc nhất giữa những người đẹp rạo rực mời gọi trong tâm trí mỗi khi chán chường. Hôm rồi tôi đã lại đi thăm nàng, lần thứ 5 trong năm nay, cả vì vô tình lẫn hữu ý mà nàng được ưu ái thế.

Sao nhỉ. Lần này nàng nõn mình dưới nắng. Nắng tràn trề , vàng rực và chói sáng. Nàng chẳng e ấp một chút nào. Không có những dải mây lững thững, không có những mảng sẫm nhạt luân chuyển dưới những tầng mây đầy vơi khác nhau, càng không có sương giăng, càng không có những đỉnh núi xanh thẫm ướt át. Ô Quy Hồ chìm trong khối nắng khổng lồ gay gắt, sáng lòa. Trời xanh ngăn ngắt nao lòng. Không phải lần đầu đến đây khi trời nắng như thế. Nhưng ít khi thấy những mảng núi xa xăm đến vậy, thấy màu của lưng đèo phai về đơn sắc thế mà những con đường lại óng ả hiện lên rõ đến từng viền đường, nổi rõ bần bật như căng một nét chì sắc gọn.

Rõ ràng là Ô Quy Hồ lúc nào cũng khiến tôi bất ngờ, vì một điều gì đấy.

Đường vẫn đang làm. Cái điểm dừng yêu thích nhất mà vẫn thường dừng lại thật lâu để nằm ườn ra nghe nhạc , trên những đám cỏ lưa thưa, giờ chỉ là những hàng gạch đá. Từ lần đi trước, đã biết như vậy, mà đến lần này quay lại, vẫn cứ cảm thấy có gì hụt hẫng.

Trời đã ngả sang đông, tháng 11 phủ lên thân núi những mảng vàng nâu cháy nắng. Dưới nắng chiều , ngàn lau và lá khô phất lên bài ca mùa đông. Qua những khoảng bóng núi che phủ, gió lùa lạnh run, phía trước lau trắng và lá nâu cùng vẫy, cùng lấp lánh nắng, tạo ra một cảm giác kì lạ. Mùa đông khô hanh đã đến đây rồi, và phơi ra bao nhiêu nỗi nhớ, cũng khô giòn như thế.

Sunday, November 1, 2009

Gửi gió cho mây ngàn bay

Với bao tà áo xanh đây mùa thu
Hoa lá tàn, hàng cây đứng hững hờ
Lá vàng từng cánh rơi từng cánh
Rơi xuống âm thầm trên đất xưa

Gửi gió cho mây ngàn bay
Gửi bướm muôn màu về hoa
Gửi thêm ánh trăng màu xanh lá thư
Về đây với thu trần gian

Gửi gió cho mây ngàn bay
Gửi phím tơ đồng tìm duyên
Gửi thêm lá thư màu xanh ái ân
Về đôi mắt như hồ thu

Thấy hối tiếc nhiều
Thuyền đã sang bờ
Đường về không lối
Giòng đời trôi đã về chiều
Mà lòng mến còn nhiều
Đập gương xưa tìm bóng
Nhưng thôi tiếc mà chi
Chim rồi bay, anh rồi đi
Đường trần quên lối cũ
Người đời xa cách mãi
Tình trần khôn hàn gắn thương lòng

Gửi gió cho mây ngàn bay
Gửi bướm đa tình về hoa
Gửi thêm ánh trăng màu xanh lá thư
Về đây với thu trần gian.

-------------------------------------------------
Tuyệt phẩm này, dù có nghe bao nhiêu lần, lòng vẫn rưng rưng như lá cuối thu.
Lệ Thu hát cũng hay, Ánh Tuyết hát cũng hay, Khánh Ly hát cũng hay, mỗi người mỗi vẻ, như chiều tàn thu, gió xao xác, mây ngả màu êm, lòng lơ lửng tận phương trời nao.

Cuối thu, đất trời chuyển giao mùa, hồn bâng khuâng mãi như đợi như chờ, chẳng đủ thảnh thơi tự vuốt những nỗi buồn vui nhẹ như một cánh hoa rơi, chẳng đủ nồng nàn như hương hoa sữa vẫn sực lên mỗi góc đường, mùi hương giục giã khát khao một cái ôm chặt, nhưng cũng đủ giữ màu hoàng hôn dìu dịu ấm lòng yêu.
Yêu... nhẹ nhàng yêu, yêu đời yêu người giản dị bình yên, từ cốc bia bạn đang uống, từ chuyện sex đang cười, từ ánh đàn lao xao ngang phố, từ bánh đa giòn, từ bầu trời ngả tím, từ mảnh trăng non, đến những đôi tình nhân hờn dỗi nhau dưới những góc đèn vàng.

Hà Nội yêu," về đây với thu trần gian."