Friday, September 25, 2009

Sao trời trong xanh là thế...?

Trời xanh có là gì lạ đâu, nếu lòng người chẳng xao động thế?

Cuối tuần trên những con đường tràn nắng, mây trắng xốp từng lớp từng lớp trên nền trời thăm thẳm xanh. Đã bao lần trên những con đường tôi ngửa đầu lên để chìm mình trong màu xanh hun hút ấy. Chưa bao giờ thôi cuồng lên. Màu da trời có bao sắc độ. Ở khoảng trời này nhứng đám mây trắng toát tỏa ra như sương, từ lớp mây dầy mịn nhẹ loang ra những dải trắng mềm , chầm chậm trôi như những dòng sông, mà lớp nền, màu da trời đã tựa như nếu ta nhìn mãi đến ngợp hồn trong ấy, nó sẽ biến thành màu cobalt, màu cobalt của những nỗi buồn lắng sâu, vời vợi và cao ngạo, da diết và lặng lẽ. Mảng trời màu cobalt khiến lòng người bối rối. Không giống màu cobalt nhuốm hồng buồn mênh mang của hoàng hôn, không giống màu cobalt sẫm dần sang màu đêm khi trời sập tối, khi trăng lên lờ mờ sau những hàng cây, màu xanh cobalt đậm đặc giữa buổi trưa mùa thu giữa một vùng trời mênh mông núi đèo khiến tôi có cảm giác bị hút thẳng vào nó, và lẫn lộn giữa những những dòng cảm xúc trái ngược, cả vui lẫn buồn, đôi khi nghèn nghẹn vì điều gì không hiểu.
Một đoạn đường khác, màu trời dịu dàng hơn, nhẹ nhàng và trong sáng. Màu xanh gợi cảm giác yên bình. Màu xanh làm những viền núi nổi bật mạnh mẽ và khoáng đạt. Có lúc màu xanh ấy lan rộng đến độ ta tưởng như đó là một đại dương, không một vệt mây, không một chút trắng, tất cả đều xanh, vì thế mà thi thoảng ta thấy sự trong trẻo dịu dàng quá đỗi cũng trở thành gay gắt. Màu xanh hút mắt và gọi niềm phấn khích ào ào réo lên.
Trời xanh như thế, chỉ là một khoảng màu và ánh sáng bất tận, mà cứ ngợp mắt dõi theo, và rồi nếu những đám mây vần vũ bay qua, lại thoáng tưởng như mình bồng bềnh trôi ngay theo được. Nhất là khi đứng nơi lưng đèo, không gian trước mắt mở ra vô cùng, những khối mây cuồn cuộn đậu trên những dãy núi dài, và chân trời phẳng lặng một màu xanh hút dần đến điểm trắng chói lòa phía xa, cảm giác thật khó tả. Ôi bầu trời mùa thu ngày nắng là như thế, làm những con đường phiêu du lộng lẫy biết bao nhiêu. Và để biết ta còn yêu đời này đến nhường nào.

Thursday, September 17, 2009

heartbreaking

Thật đáng buồn. Mình không thể quên. Không thể thực sự bàng quan, không thể hững hờ.
Tim mình đã thắt lại khi nhìn thấy gương mặt ấy, hai tay run rẩy, và mất một lúc mới có thể nhìn vào gương mặt ấy một cách bình thường. Nhưng mình biết là mình không bình thường.
Nhìn thấy cái nick ấy sáng lên trên list cũng khiến tim mình se sắt. Mình không biết gọi cảm giác ấy là gì. Và nó là thực sự hay chỉ là những khuyếch đại của cảm giác mong ngóng hồi hộp.
Giấc mơ điên rồ. Mình lại mơ, một cách chi tiết thì là lần thứ hai, gần gũi liên quan thì là lần thứ ba. Mình đã từng có những cảm thức điên rồ hóa thành sự thật. Một giấc mơ như thế khiến mình cảm thấy mất tự chủ. Mình đang ngày càng khó kiểm soát. Trong khi mình thực lòng không mong đợi hi vọng gì, mình vẫn thấy nhói đau.
Mâu thuẫn. Tình cảm và lý trí. Cảm xúc và giới hạn. Và rất nhiều hoang mang. Tại sao lại trở thành thế này? Không phải đã bình tâm lại rồi sao. Không phải đã có thể nhìn nó ngạo nghễ, kiêu hãnh và tự chủ sao?

Tuesday, September 15, 2009

Mùa dịu dàng

Ngày chủ nhật vừa rồi có những khoảnh khắc thật dịu dàng.
1. Buổi sáng cafe với hai tình yêu. Red lao ra ngoài này làm gì, sài gòn - hà nội - sài gòn trong 1ngày như một cơn gió buồn thảm. Nỗi nhớ Hà Nội ư? Những câu chuyện vu vơ, những mẩu bình luận chẳng đâu vào đâu đủ gieo vào lòng cả ba những khoảng trống. Không biết bao giờ mới có thể lấp đầy. Mỗi đứa chọn cho mình một con đường. Thời gian này những môi trường mới, những lối sống mới, những lựa chọn mới và cả những nỗi thất vọng vô hình xâm lấn khiến tất cả đều mỏi mệt và xa rời nhau. Nhưng dù sao, hễ còn có thể nhìn nhau vu vơ nhẹ nhàng thế, đã là bình yên lắm rồi.

2.Đạp xe một vòng với Cua. Phố Hoàng Diệu lòa xòa bóng nắng. Đã rất lâu mới đạp xe, và là lần đầu tiên đèo Cua bằng xe đạp. Nhẹ quá! Những kỉ niệm từ rất xa xưa thoảng qua. Người ta chẳng thể nào trở lại những khoảnh khắc tràn đầy ánh sáng và hồn nhiên như thế nữa. Nhưng với Cua, nhỏ nhắn trên yên sau như một con mèo, mình nghĩ đã là đủ cho mùa thui. Đang thật sự muốn mua 1 cái xe đạp để tối tối đạp xe lòng vòng giữa những con phố tịch lặng ấy.

3. 2h chiều ở đường Thanh Niên. Từ trên tầng 2 của Lotteria nhìn xuống khoảng nắng nơi ngã ba đường, thấy mình đang vu vơ nghĩ điều gì đó giữa những lưới dây điện giăng mắc kia.

4. Hoàng hôn rực rỡ loang chầm chậm trên sông Hồng. Khi chỉ có một mình nhìn những vầng sáng hồng lan rộng trên bầu trời mỗi lúc một thăm thẳm cho đến khi nhòa giữa những lớp màu cobalt đến tối hẳn, cũng là lúc nhận được tin nhắn của Red, cũng là khi cầm QL chụp sau gần hai tháng chẳng động đến, gió lồng lộng, trong lòng cảm thấy vừa xốn xang, vừa cô đơn, vừa yêu đời, thật bâng khuâng.

5. Ánh đèn hắt vào gương mặt Nhung. Sau bao chuyện đã xảy ra. Rồi khi tưởng quá khứ đã trôi êm thì mọi kí ức đau buồn của hai năm về trước lại dội về. Tương lai thêm xa vắng mịt mờ. Đôi mắt nó có khi trở nên trống rỗng và nụ cười quá nhạt. Không thể hiểu là nhẫn tâm hay bàng quan hay mỉa mai với trò đùa số phận mình. Nhưng cuối cùng thì gương mặt ấy cũng trở lại dịu dàng. Dù thế nào thì đấy vẫn là con người mà mình quan tâm suốt 10 năm nay, và sau này vẫn vậy, với niềm tin bình dị và ngây thơ từ cái thủa chưa biết đến những lừa dối trong cuộc sống hàng tỉ tỉ lớp mặt nạ này.

Saturday, September 12, 2009

Đã yêu trong mùa gió

Ta đã yêu nhau chưa vây?
Chiều qua rất êm như môi em
Mây đã trôi xuôi và gió lên
Tay trong bàn tay tóc em như cỏ
Ta đã yêu trong mùa gió...

( Ta đã yêu trong mùa gió - Quốc Bảo)

Khúc đầu dịu dàng mà trĩu nặng, khiến lòng chùng xuống, nhoi nhói.

Hôm nay trời mưa lớn. Ngoài khung cửa gió gào thét dữ dội, những cành cây quay cuồng trong cơn cuồng phong đẫm nước. Ngày mùa thu, hơi nước mát lành, chẳng có gì để buồn, nhưng lại cứ u sầu. Ta đã yêu nhau chưa vậy? Thi thoảng lại tự hỏi mình. Biết nhủ thầm điều gì đây? Trong những ngày gió nhớ bóng người.

Ta đã yêu nhau trong mùa gió... Dưới những ngọn gió đêm cô đơn, dưới những cơn gió diệu vợi trên đỉnh non cao, dưới những cơn gió lẫn mưa bay giữa cao nguyên, có kẻ ngốc cứ hoài tự hỏi. Có phải tình yêu? Hay chỉ là những phù phiếm của tâm hồn phiêu lưu, chỉ là những ngọn lửa hư ảo.

Thế thôi em sau một đêm xuân
Tình thưa vắng ta thôi ân cần
Thế thôi em sau nụ hôn thơm
Là bay hết hương trầm
Là bay hết màu son màu tươi màu yêu dấu
Vơi hết vơi hết sông sâu
Xin chào nhau miệng môi khô đắng
chắc ta về thôi về thôi em nhé...


Có phải đang cố dối lòng. Dù thấu hiểu mà vẫn tiếp tục lao vào. The show must go on. Ai, cuối cùng ai sẽ biết, đến tận cùng, trái tim nào sẽ tàn phai?

Không đủ dũng cảm từ bỏ ư?

Saturday, September 5, 2009

Bão giông

Mùa thu sang
Nắng vẫn trải vàng, trời vẫn lộng lẫy.
Lòng cuồng điên vì nhớ
Cuồng điên giữ chặt lấy ngọn lửa đang ngùn ngụt bốc lên trên những xác lá khô giữa một trời giông bão.
Lòng cuồng điên vì nhớ
Giọng BK xé trái tim trong đêm lạnh trăng treo
Trăng lơ lửng giữa những cành thông sẫm đen nhòa vào đêm bình yên và nỗi nhớ mơ hồ.
Trăng thổn thức giữa núi đồi và sương ẩm ướt.
Kìm chặt tiếng thở dài.
Run rẩy.
Thành phố ngày nắng vẫn chảy tràn
Đêm loang trong ánh trăng mười sáu vô hồn.
Có đêm nào trăng nhạt nhòa đến thế không?
Tim đau như những ngày tưởng đã rất xưa.
Chờ đợi gì.
Chờ đợi gì nữa.
I cry a river over you.