Thursday, May 21, 2009

Nhớ những miền xanh

Nhớ.
Đôi khi, là một cảm giác xao xuyến thật khó hiểu. Như khi nhìn vào màn mưa trắng đất trời ở một góc đường Hà Nội, chợt nhớ đến ngày mưa trên đèo Khau Phạ, trong một ngày đã rất xa xôi, nơi mà những vùng kí ức đã loang dần vào sương, tôi thấy mình dịu lại bất ngờ. Lòng thanh lặng, và nỗi nhớ len lén tỏa hương như trà mộc ngày đông.
Thanh lặng. Nỗi nhớ đôi khi bồng bềnh mênh mang dịu dàng như một làn khói mỏng. Tôi thích những lúc bất chợt thật nhẹ lòng khi thấy một viền mây rực sang nơi cuối trời, cơn mưa bang bạc trên hồ, lá bay nghiêng nghiêng trong nắng, làm tôi mơ màng tưởng như mây núi hoang dại đã về thật gần bên mình giữa Hà Nội chật hẹp này.
Sáng nay HN mưa bay, rồi nắng lên rất dịu. Tôi xem ảnh HG và thấy mình lắng lại.
Nhớ những miền xanh.



Những khoảng nắng hiền mơn man như thế, cỏ xanh mịn màng mời mọc, mình muốn lặng im, lặng im mãi, cho mình tan lẫn vào những thảm xanh ấy.
Nhớ, đã có khoảnh khắc, khoảng xanh bao la dạt dào nắng gió như ngừng lại, tất cả thời gian và không gian ngừng lại, màu xanh sẫm dưới chân người, màu xanh úa vàng bên lưng đồi, màu xanh cháy nắng trên đỉnh núi, màu xanh ngăn ngắt ngô chen đá, màu xanh non mềm cỏ mới, và bầu trời cũng vời vợi xanh. Chết chìm trong màu xanh. Lúc ấy chỉ muốn nằm lại mãi, ngủ một giấc dài, rồi khi mở mắt ra, lại thấy tất cả màu xanh lần nữa hòa vào mình.


Có nơi nào xanh hơn thế chăng
Nơi những đám mây bay quên ngày tháng
Cỏ cây ríu rít tự tình
Núi say men nắng
Người say men gió
Đường chơi vơi bay mãi tới trời
Và những con mắt khói
xanh trong xanh biếc xanh

Friday, May 15, 2009

Hà Giang. Điên. Nhớ.

Mấy hôm nay Hà Nội thoắt nắng thoắt mưa, một ngày ôm cả mấy mùa, mỗi khi những đám mây xám trút nước giao hoan với nắng mới lên chói lọi, tôi nhớ những ngày Hà Giang dạo ấy, nhớ điên khùng.
Đã hai năm rồi, có lẽ những con đường ấy vẫn mướt xanh như vậy, có lẽ những đỉnh núi vẫn chia nắng sẻ mưa như thế, chỉ có lòng người là khác. Không biết giờ này nếu đứng trên đỉnh Mã Pí Lèng, tôi có còn điên lên muốn lao xuống đắm mình trong dòng sông Nho Quế như ngày ấy nữa chăng. Con đèo ấy, đã cho tôi những cảm xúc tựa như phi thường, tôi đã sống trong những phút giây lộng lẫy, cảm thấy mình tan được thành nước xuôi theo dòng, thành mây trôi lững lờ chờn vờn bên sườn núi, thành gió để lượt là bay ôm ấp hết cỏ cây xanh rợn ngợp đất trời. Tôi thấy trong tôi một miền xanh bao la và cứ thể trải ra hết với mây ngàn. Tôi tan trong gió lộng. Gió cuốn tôi phiêu lãng, thênh thang.
Ngày tôi qua Mã Pí Lèng trời oằn mình ngã xuống những đỉnh núi. Mưa bay một vùng trời xám miên trường. Đâu đó nơi xa còn vài giọt nắng loang hiền mơn man như ru lòng dịu lại. Những con đường chao đảo. Tôi nghiêng, tôi say, tôi đắm trong chiều. Có thể nỗi nhớ là một lăng kính hồng nơi người ta ôm ấp những cảm xúc đẹp đẽ nhất vào mình, có thể đôi khi nỗi khi làm người ta tự phóng đại chính những xúc cảm trong mình. Nhưng đã là yêu thì ai tính đếm. Yêu. Yêu . Yêu. Nhớ nhung làm ta thấy cuộc đời sáng trong dịu ngọt, làm ta bừng bừng lửa cháy, và cũng làm ta sầu như chìm vào khoảng tối mênh mông. Những ngày này, khi chới với trong những khoảng rỗng mỏi mệt lặng lờ, tôi xem ảnh Hà Giang trong những dòng cảm xúc lẫn lộn, nhưng buồn nhiều hơn vui.
Mã Pí Lèng mưa ngút ngàn. Cứ có cảm giác như mưa Hà Nội mấy hôm nay và mưa trên đỉnh đèo mây phủ đã hòa lẫn vào nhau, ám vào tôi mong ước được vứt hết tất cả mà đứng giữa thiên đường đó, mưa táp mặt mát lạnh, há mồm ra đón mưa, mở to mắt ngắm mây núi chuyển mình, và hát vang. Hát vang. Hát tất cả những cái gì chợt hiện lên trong đầu. Hét lên. Hét cho tất cả những giả dối chán chường bế tắc của cuộc sống vỡ tan ra và tung bay theo gió. Rồi ở dưới dòng Nho Quế mềm mại kia, sông núi khẽ mở ra cánh cửa vĩnh hằng, thời gian dừng lại trong khoảnh khắc, và tôi sẽ lại thấy cuộc sống khoáng đạt vô ngần.

Sunday, May 10, 2009

Nhớ Hà Giang

Những ngày này tôi nhớ Hà Giang theo một kiểu lạ kì. Không như trước đây, không như những cảm xúc vẫn thường gặp mỗi khi nhắc tới Hà Giang, tôi không trào lên một cơn phấn khích mạnh mẽ, không sôi nổi phấn khích vui vẻ như những cơn sóng ào ạt tung bọt trắng xoá mỗi lúc dội bờ, nỗi nhớ biến thành một cái gì đó thẳm sâu và u buồn. Tôi lẩn mẩn xâu từng dải kí ức bằng sợi chỉ mong manh.

Vừa qua đợt 30/4, rất nhiều người mới đi Hà Giang về, diễn đàn, blog và những câu chuyện trà nước đầy ắp hình ảnh những Mèo Vạc, Đồng Văn, Mã Pí Lèng…Tôi xem ảnh và nghe mọi người kể chuyện một cách lặng lẽ. Những con đường trải dài thênh thang giữa những dãy núi mướt xanh, mềm mại lụa là bay mãi đến những chân trời đầy đá tai mèo. Những khúc sông khát từng vạt nắng, những mái nhà hiu hắt đẫm mưa , những dải mây nặng trĩu vắt ngang đèo. Những hình ảnh mới và cũ đan lồng vào nhau, làm nỗi nhớ càng thêm khắc khoải.

Tôi đã nhớ da diết cảm giác ngửa cổ lên trời đón nắng cháy trong chiều Yên Minh đỏ rực, tất cả đều thấm đẫm màu đỏ cam đau đáu và đâu đó chói lên những viền ruộng bậc thang đầy nước lóng lánh như những mảnh gương.

Tôi nhớ cảm giác tĩnh lặng đến khôn cùng trước biển mây Quản Bạ, nơi sương gió chập chờn man dại trên những đỉnh núi mờ xa, đất trời chuyển mình vần vũ giữa những khối mây khổng lồ đón chào ngày mới.

Tôi nhớ những vạt váy rực rỡ trên những sườn núi dốc đứng, những dải đất nâu xanh theo dấu chân người, những đôi chân nhỏ lẫm chẫm quanh những ngôi nhà liêu xiêu trong nắng, những con đường nhỏ như những sợi chỉ vắt vẻo trên đồi, những góc nhỏ đơn sơ đã từng làm tôi ấm lòng mà thương biết mấy.

Kí ức chập chờn ẩn hiện. Đâu đó có một gương mặt đẫm mồ hôi sau những thân ngô rì rào theo gió, đâu đó có một đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào ống kính của tôi, có một bàn tay bé xíu lấm lem quệt ngang dọc trên bầu má non phúng phính lem nhem, có một nụ cười nghiêng ngả khi đưa bát rượu đầy song sánh thơm ngang miệng và uống từng hợp to quên đất quên trời, có những tiếng cười khúc khích ngượng ngùng bên những bờ rào đá, và có cả những ánh mắt nheo lại thật hiền mà chất chứa cả bóng chiều chạng vạng chìm trong những thung lũng u hoài.