Wednesday, July 11, 2007

Vỡ nát

Từ trên cao
tôi rơi xuống
vỡ nát.
Đêm lặng lẽ không một tiếng than
Tôi không khóc
Không còn cáu giận
không còn bưc bội
chi còn những mảnh vụn.
Tôi là kẻ khát trên sa mạc
những cồn cào thôi thúc tôi tìm kiếm những ảo ảnh nơi chân trời
Nơi xa kia là ốc đảo xanh
những hàng cây mượt mà gọi gió
hồ nuớc trong ngọt lành
Tôi sẽ ngụp lặn trong nó
Ôi những khát cháy
Càng cháy càng cháy điên cuồng hơn khi saunhững dấu chân vội vã khốn khổ chỉ là ảo ảnh.
Ảo ảnh mà thôi.
Kiệt sức rồi.
Ngã xuống.
Tôi chết trong tôi
Hajime,cái tên ấy cứ hiện lên trong đớn đau
Những hoang hoải,những cô đơn,những mê say,những khao khát,những ám ảnh
Hajime trong tôi
Tôi trong Hajime
Ngã xuống vực
Nơi những con kền kền hói đầu đnag đợi
Cuộc sống chưa phải ngày tận thế
Vậy mà chúngtôi lai lê bước vào sa mạc của những ảo ảnh khôn cùng.
Cuộc sống còn tiếp diễn
Chúng tôi còn phải sống
Thời gian
liệu có chữa lành ung thư?
Những tế bào nhày nhụa lan tràn trong cơ thể
ngấm ngầm nọc độc của rắn
huỷ hoại niềm hi vọng
tôi chết trong tôi.
Tách làm đôi
một nửa tôi đnag khóc
gào thét điên dại
một nửa tôi cừoi nhạo
mỉa mai cay nghiệt
Tan chảy rồi những âm vang ngày gió
Tan chảy rồi những đêm trăng
Tan chảy rồi hương sen vấn vít
Nhưng vòng tay là có thật
Đôi mắt nâu là có thật
một ngày xé nát tôi ném xuống lề đường
Cuộc đừoi có quá nhiều thứ chông chênh
bên nhữung mép vực
chỉ 1 cơn gió nhỏ
chỉ một bàn tay
xô ngang
phũ phàng
là rơi xuống đáy.
Cuộc đời có quá nhiều những viên thuốc bọc đừong
Tôi hăm hở ăn ngấu nghiến nhai
Và đắng nghét trong mồm.
Mây đã tan
chiều đã tắt
chim cũng bay rồi
chỉ còn lại tôi
hoang tàn cô đơn
nghìn mảnh vụn trôi sông.
Tại sao tôi lại làm khổ mình thế này?
Khốn kiếp
tôi đã hỏi điều này bao nhiêu lần rồi?
Tôi có thể trách ai?
Ngaòi chính bản thân tôi
Tôi có quyền níu kéo ?
Tôic ó quyền hi vọng ?
Đã tan nát hết rồi những hoàng hôn mây vàng và gió tím
đã khô kiệt rồi dòng sông và những con thuyền giấy
chỉ là cát bụi
những men say
dằn vặt để làm gì
Trái tim như quả cam nhỏ
tươi rói bóp nát trong tay ai
rồi cũng thành nứoc
rồi cũng về đất
méo mó dị hình
chảng còn thơm tho,muốn ăn muốn ngửi
thối nẫu
Cuồng điên
Tôi điên
Điên
Điên
Điên
Kí ức chỉ còn là vụn vỡ
cảm xúc chỉ còn là vụn vỡ
Tôi chỉ còn hoang mạc
thừa cát bụi
và hoang tàn
và trống vắng
Tôi cần j bây giừo?
Tôi không biết
Gọi những yêu thưong đã trôi xa
tôi tìm lại gì ngoài những thất vọng não nề cuồn cuộn về nứoc lũ
Lũ đã cuốn qua tôi
bão đã cuốn qua tôi
tiêu điều xơ xác hoàn toàn.
Hajime,khốn khổ cho chúng ta.